Giang Nguyệt Minh trầm giọng nói:

- Lần này Thiên Y viện xảy ra vấn đề rất lớn, em đề nghị đợi sau khi tình hình rõ ràng rồi anh hẵng trở về!

- Thiên Y viện xảy ra chuyện?

Giọng Giang Nguyên lạnh lẻo, dừng bước lại, trầm giọng hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

- Không biết... Nhưng giờ trong Thiên Y viện chắc chắn xảy ra vấn đề lớn. Sau khi máy bay của anh vừa cất cánh không lâu bọn em cũng mới nhận được tin tức truyền ra từ đường dây nội bộ khẩn cấp. Ngoại viện Thiên Y viện nhận được lệnh gấp đã điều động một lực lượng tương đối canh gác ở ngoài viện, đồng thời đã chuẩn bị xong để bắt giữ, có điều không xác định rõ mục tiêu là ai...

Giang Nguyệt Minh lạnh giọng nói:

- Bọn em đã xác nhận tình hình Thiên Y viện rất nhiều lần, sau khi phân tích phát hiện có khả năng nội bộ Thiên Y viện đã xảy ra vấn đề lớn. Hơn nữa sự chuẩn bị này, chúng em đã xác định kỹ rồi, mục tiêu duy nhất chỉ có thể là anh...

- Nội bộ xảy ra vấn đề lớn?

Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, sắc mặt hơi biến đổi, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một khả năng...

- Tiên sinh... Các khách phía sau đang xếp hàng chờ, mời ngài đừng dừng lại.

Một nữ tiếp viên hàng không đứng chờ cạnh cửa máy bay thấy Giang Nguyên đứng đó nghe điện thoại, không đi tiếp thì sau khi chờ một chút liền vội vàng nói.

- Đợi chút...

Diêu Nhất Minh ở bên cạnh loáng thoáng nghe thấy Giang Nguyên nói chuyện lúc này sắc mặt đang âm trầm phất tay với nữ tiếp viên hàng không, ý bảo cô đừng quấy rầy Giang Nguyên.

Nữ tiếp viên hàng không cảm nhận được khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ Diêu Nhất Minh thì rụt cổ một cái, không dám nói thêm.

Lúc này Giang Nguyên cũng cúp điện thoại, sau khi hắn hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo chậm rãi đi xuống máy bay.

Mọi người lòng tràn đầy kinh ngạc đi theo Giang Nguyên xuống máy bay sau đó liền thấy phía trước máy bay có hai chiếc Mercedes màu đen có xe cảnh sát nháy đèn dẫn đường đang chạy về phía bên này, sau đó dừng lại trước máy bay.

Một người thanh niên trẻ mang kính đen mặc đồ vest từ trên xe bước xuống, thấy mấy người Giang Nguyên thì vội vàng bước lên đón, nói:

- Nguyên thiếu... Tình hình khẩn cấp, máy bay đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi...

Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, xoay người giao Tiểu Bảo cho Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt đầy căng thẳng phía sau, mỉm cười nói:

- Tử Nguyệt, em mang Tiểu Bảo và Hiểu Hiểu đến chỗ em trai anh ở hai ngày, để anh về xem thử tình hình cái đã, không có chuyện gì thì chúng ta sẽ trở lại sau!

- Giang Nguyên... Bọn em không đi, em muốn đi theo anh...

Tuyên Tử Nguyệt dù luôn có lý trí nhưng lúc này chợt hoảng hốt, không kìm được rơi nước mắt, nắm chặt áo Giang Nguyên, liên tục lắc đầu nói.

- Yên tâm... Cho dù trong viện thật sự đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần không có bọn em ở đó sẽ không ai làm gì được anh đâu!

Thấy Tuyên Tử Nguyệt căng thẳng như vậy thì Giang Nguyên liền mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tuyên Tử Nguyệt, giọng nói ấm áp trấn an:

- Ngoan... Không khóc, không có chuyện gì... Anh nói rồi chỉ cần không có bọn em ở đó, trong viện sẽ không ai có thể làm gì được anh! Chờ anh tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì thì sẽ gọi điện cho em!

- Vâng...

Tuyên Tử Nguyệt là một cô gái vô cùng thông minh, dĩ nhiên cô hiểu ý Giang Nguyên. Mặc dù rất không tình nguyện như cô biết. Nếu nhóm mình ở lại Kim Lăng thì sẽ liên lụy Giang Nguyên. Cho nên cô vừa thít thít vừa gật đầu nói.

Còn Phan Hiểu Hiểu thì tính tình trước giờ vô tâm, nên rất yên tâm về Giang Nguyên. Giang Nguyên nói thế nào cô nghe thế ấy, còn giúp Giang Nguyên an ủi Tuyên Tử Nguyệt.

Sau khi Giang Nguyên trấn an xong hai người liền nhìn Diêu Nhất Minh sau lưng, nói:

- Nhất Minh, anh đi chung với họ. Giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo!

- Không... Trưởng ban, tôi là thư ký của anh, cho dù tình hình như thế nào thì tôi vẫn phải ở bên cạnh anh. Nếu trong viện xảy ra chuyện, thư ký như tôi sao có thể bỏ trốn, để mặc một mình anh được.

Nghe Giang Nguyên bảo anh ta cũng đi đi thì thái độ Diêu Nhất Minh vô cùng kiên quyết, liên tục lắc đầu.

Giang Nguyên nhìn bộ dạng của Diêu Nhất Minh thì chỉ cười khổ. Hắn thật sự bó tay với anh chàng thư ký này. Hắn hơi trầm ngâm rồi nhíu mày mộ cái, nhìn Diêu Nhất Minh nói:


- Được rồi... Có điều anh nên biết, nếu trong viện thật sự xảy ra biến cố lớn, vậy thì anh cùng tôi trở về viện có thể sẽ gặp phiền toái cực lớn. Đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện thì tôi cũng không thể nào chiếu cố anh được!
Advertisement
';
Advertisement