Giang Nguyên khẽ nhắc lại câu này, sắc mặt đột nhiên âm trầm, ngẩng đầu nhìn về phía vị Phó chủ nhiệm ngoại viện tóc bạc trắng dẫn đầu, chậm rãi cười nói:
- Chủ nhiệm Ngưu, không biết tôi đã mưu hại ai?
Vị Chủ nhiệm Ngưu này nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Giang Nguyên thì sắc mặt hơi cứng đờ, trầm giọng nói:
- Đây là lệnh của Hội đồng viện, Giang Nguyên... Cậu không đưa tay chịu trói, chẳng lẽ muốn kháng lệnh sao?
Giang Nguyên hơi chớp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, khẽ cau mày nói:
- Hóa ra ông cũng không biết...
Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, rõ ràng không hề coi người của ngoại viện trước mặt ra gì, sắc mặt Chủ nhiệm Ngưu hơi khó coi. Còn những người sau lưng ông thì sắc mặt hơi phức tạp. Có không ít người trong số đó dù ít dù nhiều đều đã cùng sóng vai chiến đấu với Giang Nguyên, cũng đã từng đấu với Giang Nguyên, biết rõ tính cách của thanh niên trước mặt. Do đó họ cũng không bất ngờ trước thái độ của Giang Nguyên.
Một Thiên vị hai mươi mấy tuổi, hơn nữa ít nhất cũng là Thiên giai cấp 2, hắn có tư cách để kiêu ngạo. Cộng thêm thân phận Ủy viên Hội đồng viện của mình, đối mặt với những kẻ chặn đường này, hắn không quá để ý cũng là chuyện bình thường. Cho dù là với thân phận hay thực lực của hắn, nếu không phải lần này Hội đồng viện có lệnh, mọi người căn bản không có tư cách làm vậy trước mặt hắn.
- Mọi người nhường đường đi... Để tôi vào xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chớ tổn thương hòa khí!
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt hơi phức tạp của những người trước mặt thì cũng khẽ thở dài. Trong số họ không ít người đều là người quen, hắn thật sự không muốn ra tay với họ.
- Giang Nguyên... Tôi nói lại lần cuối cùng, Hội đồng viện ra lệnh bắt giữ cậu. Tôi ra lệnh cho cậu lập tức đưa tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng tôi mạo phạm!
Chủ nhiệm Ngưu nhìn chằm chằm Giang Nguyên, trầm giọng nói.
Khóe môi Giang Nguyên nhếch lên, nhìn đám người mang theo vẻ mặt kỳ lạ trước mặt, sau đó lại nhìn Chủ nhiệm Ngưu, nhẹ giọng cười nói:
- Các vị phần lớn đều là người quen, tôi cũng biết có lẽ mọi người thực sự nhận được lệnh của Hội đồng viện. Đã vậy thì đánh một trận đi, như vậy cũng đỡ phải khiến mọi người khó xử!
Giang Nguyên vừa dứt lời, người đột nhiên lóe lên, biến mất khỏi vị trí cũ. Mọi người trong lòng giật mình, còn chưa kịp hồi thần đã lấy Chủ nhiệm Ngưu đứng đầu đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, cả người lui nhanh ra sau.
Hai người sau lưng Chủ nhiệm Ngưu vốn không rõ nội tình, chỉ có thể lắc mình tránh.
Hai người này vừa mới lui ra, né thân hình Chủ nhiệm Ngưu thì thấy Giang Nguyên đã theo sát sau lưng Chủ nhiệm Ngưu, đánh một quyền về phía Chủ nhiệm Ngưu.
- A...
Chủ nhiệm Ngưu thân là Phó chủ nhiệm ngoại viên, một thân công phu của ông dĩ nhiên rất giỏi. Ban nãy ông đột nhiên vội vàng thối lui là vì động tác của Giang Nguyên quá nhanh.
Giang Nguyên vừa mới biến mất khỏi vị trí cũ, chỉ trong nháy mắt một nắm đấm của Giang Nguyên đã xuất hiện trước mặt ông rồi.
Trong lúc hoảng hốt, ông lui ra sau né tránh theo bản năng. Đợi sau khi ông lui ra sau được hai mét thì mới hồi phục lại tinh thần. Mặt ông đỏ lên, miễn cưỡng đứng vững chân xong cũng tức giận đám một đấm về phía Giang Nguyên. Mặc dù Giang Nguyên cũng đánh một đám về phía ông, nhưng ông tung cú đấm này ra, nếu Giang Nguyên không lùi vậy thì ít nhất cũng là tình cảnh lưỡng bại câu thương. Ông không tin Giang Nguyên có thể đỡ được một đấm của ông.
Chỉ cần Giang Nguyên không dám lưỡng bại câu thương, thoáng lui ra thì đã đủ để những cao thủ khác ở hai bên ông cuốn lấy Giang Nguyên, như vậy Giang Nguyên sẽ không thể chạy thoát.
- A...
Giang Nguyên nhìn thấy một đấm của Chủ nhiệm Ngưu đánh sang thì khẽ cười một tiếng. Hắn không hề lui ra sau như Chủ nhiệm Ngưu hy vọng mà một đấm vốn đánh đến trước mặt Chủ nhiệm Ngưu bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, hóa cương thành nhu, quyền trở thành chưởng, trong tích tắc móc vào cổ tay Chủ nhiệm Ngưu, sau đó nhẹ nhàng né người sang một bên.
Đợi sau khi Chủ nhiệm Ngưu hồi phục tinh thần thì sắc mặt đã biến đổi, muốn thu quyền chống đỡ Giang Nguyên nhưng vẫn còn chưa đứng vững đã cảm thấy một cỗ sức mạnh từ phía trước ập tới. cả người theo lực đạo này lủi sang bên người Giang Nguyên.
- A...
Một cao thủ đang giơ đấm lên định chụp lấy Giang Nguyên, ai ngờ chưởng còn chưa đánh xuống đã thấy Chủ nhiệm Ngưu đánh về phía mình không khỏi kêu lên kinh ngạc, vội vàng thu chưởng về, biến chưởng thành đỡ, muốn đón lấy Chủ nhiệm Ngưu.
Còn Giang Nguyên sau khi quẳng Chủ nhiệm Ngưu sang một bên thì lưu loát xoay người giữa sân, nhẹ nhàng đánh nhau với một cao thủ khác. Một chưởng của hắn đánh qua, mượn uy lực một chưởng của đối phương ung dung đột phá vòng vây của mọi người, lao vào trong Thiên Y viện.