Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

- Wao...

Đám đông bên cạnh đã dần kéo đến, nhìn thấy động tĩnh trên khán đài thì hàng loạt những tiếng thán phục vang lên. Mấy người trên đài trên căn bản các thành viên nội viện đều biết. Những người này đều là cao thủ trong các tiên sinh ngoại viện, nghe nói đều có thực lực Thiên giai cấp 2.

Vậy mà Ủy viên Giang Nguyên một mình chống lại mấy người, chẳng những không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí hình như còn khiến cho mấy vị tiên sinh này hơi ứng phó; thực lực hình như còn mạnh mẽ hơn so với lời đồn mấy phần.

- Đáng chết, một đám vô dụng...

Chu Thế Dương sắc mặt xanh đen nhìn chằm chằm màn hình. Lão nhìn cảnh tượng trên đó mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Rồi lão lại nhìn về phía quảng trường chật đầy người, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Vốn lão đã ra lệnh cho ngoại viện phải trực tiếp bắt Giang Nguyên lại ở phạm vi ngoại viện. Nhưng ai ngờ ngoại viện không chỉ không bắt được Giang Nguyên lại mà còn để Giang Nguyên gây ra động tĩnh lớn đến thế. Khiến lão suýt chút nữa thì đấm vào màn hình trước mặt một đấm rồi.

Có điều, Chu Thế Dương nhìn cảnh tượng trên màn hình rồi miễn cưỡng nhịn xuống. Nếu đấm vỡ màn hình rồi thì mình sẽ không thể thấy được tình hình hiện tại nữa.

- Đáng chết...

Chu Thế Dương nhìn cảnh tượng dây dưa trên màn hình thì cũng chỉ có thể tức giận mắng một tiếng nữa. Nếu những cao thủ ngoại viện này mà không bắt được tên Giang Nguyên đáng chết kia thì phiền phức to rồi.

Đang lúc Chu Thế Dương bực bội thì điện thoại cá nhân của lão vang lên. Lão cầm điện thoại nhìn cái tên bên trên, nhướng mày một cái, trong mắt lóe lên tia bực bội và bất lực nhưng vẫn nghe điện thoại.

- Xảy ra chuyện gì vậy? không phải anh nói Giang Nguyên vừa vào ngoại viện là sẽ bị bắt lại sao? Sao lại náo loạn như vậy?

Giọng nói bên kia đúng như lão dự liệu, tràn đầy căm tức và chất vấn.

- Lão Ninh... Yên tâm, bây giờ ngoại viện đang vây hắn lại, hắn không chạy thoát đâu...

Sắc mặt Chu Thế Dương âm trầm, nhưng dù sao đây cũng là do lão sắp xếp có sơ hở nên trầm giọng nói:

- Anh cứ bận rộn chuyện của mình đi. Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt!

- Chu Thế Dương... Tôi nói cho anh biết, lúc này không thể để ra sơ suất gì, nếu để xảy ra sơ suất... cả tôi và anh đều xong đời!

Ninh Hán Dân không tin vào lời đảm bảo của Chu Thế Dương, lạnh giọng nói.

- Tôi biết... Hừ... Còn cần anh nói sao?

Chu Thế Dương cười hung ác nói:

- Đã đến bước này rồi thì không cần phải nghĩ nhiều nữa... Giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Anh cứ yên tâm làm xong chuyện của anh, nếu như bên anh có gì sai sót là hỏng hết mọi chuyện đấy!

- Hừ...

Ninh Hán Dân bên kia hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.

Chu Thế Dương ném điện thoại lên bàn làm việc, sau khi nhìn chằm chằm điện thoại hừ lạnh một tiếng thì ánh mắt lạnh lùng mới nhìn lại màn hình lần nữa. Tình hình bên đó vẫn không có gì thay đổi.

Ba bốn người vẫn vây lấy Giang Nguyên trên đai hỗn chiến không ngừng. Bên cạnh còn có vài người nhưng không thể nhúng tay vào được.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Nhiều người như vậy mà không bắt được một người sao... Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự lợi hại đến mức đó?

Chu Thế Dương cắn răng nghiến lợi tức giận hét.

Thư ký bên cạnh nhìn thấy bộ dạng tức giận của chu thế dương thì đôi mắt xoay chuyển hai vòng rồi nhìn về phía Chu Thế Dương nhỏ giọng cười nói:

- Chu tổng... Tôi có một biện pháp...

- Ồ? Biện pháp gì?

Ánh mắt Chu Thế Dương hơi sáng lên, quay đầu nhìn về phía thư ký, trầm giọng nói.

Thư ký khẽ mỉm cười, sau đó thấp giọng nói:

- Chu tổng... Nếu đã có lệnh của Hội đồng viện, muốn chúng ta bắt Giang Nguyên, vậy thì hình như không cần quá câu nệ nữa...


Chu Thế Dương nhìn nụ cười mỉm thần bí của thư ký thì hơi sửng sốt một chút, , sau đó trên mặt cũng bắt đầu chậm rãi nở nụ cười châm biếm... Đúng rồi, nếu đã có lệnh của Thiên Y viện, vậy hà tất mình phải phiền toái như vậy? Đúng là bị những giáo điều của viện làm hỏng đầu óc mất rồi, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra.
Advertisement
';
Advertisement