- Ừ... Khóa kỹ là được, các người nhìn thật chặt, tuyệt đối không để cho những người khác xông vào...
Sau khi cúp máy.
Thư ký này liếc nhìn cảnh tượng khói trắng bao phủ trên màn hình, cẩn thận nói:
- Chu tổng... Tôi thấy vẫn nên bảo Chủ nhiệm Ngưu tăng nhanh tốc độ một chút... Không thể để tiếp tục xảy ra rối loạn nữa!
- Ừ... cậu thông báo với bên kia một tiếng, để cho bọn họ tốc chiến tốc thắng...
Chu Thế Dương rất đồng ý với lời của thư ký. Tuy giờ Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đều không ở đây, nhưng nếu thật sự để cho những thành viên khác trong viện biết gì đó thì cũng không dễ xử lý lắm.
Sau khi nhận được lệnh của Chu Thế Dương, sắc mặt Chủ nhiệm Ngưu hơi biến đổi, sau đó ông nhẹ nhàng vung tay với một vị cao thủ ngoại viện sau lưng.
Thấy Chủ nhiệm Ngưu ra lệnh, vị cao thủ kia lấy từ trên người một cái ống dài hơn một xích, sau đó nhìn làn khói dày đặc trên đài, không vờ vịt gì, chỉ chỉa ống lên đài, ấn nhẹ lên ống một cái.
Trong nháy mắt chóp ống bắn ra mười mấy đạo hàn quang, bao phủ lấy khán đài.
Không ít thành viên viện đứng gần lúc này đều nhìn thấy động tác của cao thủ ngoại viện này, còn chưa kịp phản ứng đã mơ hồ thấy mấy đạo hàn quang trong tay đối phương bắn lên đài.
Trong tiếng kêu kinh ngạc, những hàn mang kia đã biến mất trong làn khói dày đặc. Trong ánh mắt mong chờ của đám Chủ nhiệm Ngưu, trong cảm xúc căng thẳng của các thành viên nội viện, trên khán đài vẫn hoàn toàn yên tĩnh, giống như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
- Ồ?
Đám Chủ nhiệm Ngưu chờ một lúc thì phát hiện trong làn khói dày đặc kia đã mấy chục giây trôi qua nhưng cũng không có chút động tĩnh gì. Trong mắt họ không khỏi lóe lên tia kinh ngạc. Sao lại không có chút phản ứng gì vậy? Chẳng lẽ hắn đã bị làn khói này cho hôn mê rồi à? Có lẽ không phải. Nếu hôn mê thì cũng phải nghe thấy tiếng thở chứ?
Đám Chủ nhiệm Ngưu sửng sờ một lúc, các thành viên nội viện vây xem bên ngoài lúc này cũng nghi ngờ. Không ít người cũng nhận ra ban nãy ngoại viện đã dùng Ly Hồn Châm mà Thiên Y viện tự chế. Mặc dù mỏng như lông bò, nhưng một khi bị bắn trúng, cho dù là người hay voi, tất cả đều sẽ ngã xuống đất hôn mê trong vòng 3 giây.
Nhưng sao vị Ủy viên Giang Nguyên kia vẫn không có chút phản ứng gì? Sau khi Ly Hồn Châm lặng lẽ bao phủ toàn bộ khán đài, lại có làn khói dày đặc che khuất tầm mắt, chẳng lẽ Ủy viên Giang Nguyên vẫn có thể phát hiện sao?
Lúc này Giang Nguyên đứng trong làn khói dày đặc, mắt vẫn hơi nhắm lại, giống như vẫn đang dồn toàn bộ lực chú ý vào Thần thú bát, không có gì xảy ra vậy. Nhưng nếu lúc này có người chú ý thì có thể thấy trong Thần thú bát chẳng biết từ lúc nào có thêm ba bốn cây châm nhỏ mỏng như lông bò.
- Keng keng keng...
Lúc này, trong Phòng luyện đan số 1, Tề Thế Đỉnh bắt đầu dao động lợi hại hơn, chạm vào hai sợi xích sắt đang khóa nó phát ra tiếng leng keng.
- Làm sao đây?
Ba vị cao thủ ngoại viện nhìn thấy cảnh này thì sửng sờ. Tề Thế Đỉnh này cũng lợi hại quá nhỉ? Bị xích lại như vậy mà còn có thể dao động mạnh đến thế.
Sắc mặt người dẫn đầu thay đổi vài lần, cuối cùng lên tiếng nói:
- Mau... Lấy thêm hai sợi xích đến đây, gia cố thêm một chút!
- Vâng...
Có điều còn chưa chờ họ tìm được xích sắt đến, Tề Thế Đỉnh đột nhiên yên tĩnh lại, không lắc lư giãy dụa nữa.
- Ơ?
Ba người đều nhìn sang, sửng sốt một chút. Chẳng lẽ cuối cùng tên này đã hết sức rồi?
Có điều ba người còn chưa kịp thở phào, đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, Tề Thế Đỉnh chấn động mạnh một cái, dường như đã giật đứt hai sợi xích sắt, sau đó tung lên nóc nhà.
- Ầm...
Sau một tiếng va chạm nữa lại vang lên, Tề Thế Đỉnh như chim sổ lòng, chọc thủng nóc nhà biến mất tăm trong tiếng hét kinh ngạc của ba người.