Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Thiên y sư Thiên Y viện mỗi kỳ chỉ có năm người. Và năm người này không ai là không phải trải qua trăm ngàn cay đắng, trải qua vô số lần cạnh tranh và liều mạng mới có thể lên được vị trí này.

Mặc dù đồng chí Chu Thế Dương là có năng lực kém nhất trong năm vị Thiên y sư, nhưng có thể trở thành Thiên y sư thì chắc chắn không phải nhân vật dễ đối phó. Giờ, đám Hồ Giang nhìn Chu Thế Dương trong mắt lóe lên tia đắc ý cùng với những thành viên Thiên Y viện bị mấy câu nói kia của Chu Thế Dương xúi giục dễ như trở bàn tay thì càng tán thành câu nói này.

Mặc dù bây giờ phần lớn những người kêu la ầm ĩ đều là thành viên cấp thấp, nhưng thành viên cấp y sư đa phần đều chỉ đứng đó nhìn, không dễ dàng bị Chu Thế Dương xúi giục như vậy. Nhưng tiếng kêu gào hiện tại càng lúc càng vang dội, khiến các thành viên ban Giám sát này không thể nào ứng phó được.

Trên cơ bản họ đều là thành viên cấp cao của ban Giám sát, thậm chí trong tình huống trước mắt, họ có thể danh chính ngôn thuận khiến Thiên y sư như Chu Thế Dương không có lời nào để ứng đối, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải Trưởng ban Giám sát Lưu Mộc Dương. Bọn họ không có uy tín lớn như vậy nên không thể nào chống đỡ được sự tồn tại như Chu Thế Dương.

Chu Thế Dương chỉ mấy câu nói đã có thể dễ dàng xúi giục những thành viên cấp thấp kia, trong nháy mắt đã xoay chuyển thế cục. Lúc này cho dù họ có lên tiếng thì e cũng sẽ lập tức chìm ngập trong tiếng kêu gào ầm ĩ của những thành viên cấp thấp ở đây. Nhưng họ thật sự không có cách nào lật ngược thế cục lại một cách đơn giản như vậy. Mặc dù trong lòng tất cả các thành viên, ban Giám sát vẫn có đủ lực uy hiếp, nhưng tình hình trước mắt vẫn khiến họ hơi bất lực.

Chu Thế Dương thấy mấy người của ban Giám sát trên mặt thoáng lộ vẻ bối rối thì tia đắc ý trong mắt càng thêm dày đặc, trong lòng âm thầm cười lạnh nói: “Muốn chơi với tao à, bọn mày còn hơi non một chút!”

Đang lúc Chu Thế Dương định lên tiếng khiến mọi người thêm kích động, làm cho đám kiến hôi cản đường đáng chết này lui ra thì đột nhiên một tiếng quát đinh tai nhức óc truyền tới:

- Im miệng!

- Oái...

Âm thanh không chỉ khiến người ta thấy điếc tai nhức óc, hơn nữa trong đó dường như còn mang theo chút Hám Tâm Thần chi lực. Thậm chí ngay cả Chu Thế Dương sau khi nghe thấy tiếng quát này đầu óc còn choáng váng. Câu nói sắp ra khỏi miệng cũng bị cắt đứt.

Chu Thế Dương đứng tương đối gần nên âm thanh giống như sư tử gầm này có sức ảnh hưởng lớn nhất với lão. Nhưng với những thành viên Thiên Y viện khác thì ảnh hưởng này cũng như vậy. Mặc dù các thành viên Thiên Y viện khác cách Giang Nguyên khá xa, nhưng thực lực không thể nào so được với Chu Thế Dương, nên sau khi tiếng quát to này vang lên thì những tiếng kêu gào la hét đột nhiên im bặt, giống như bị biến mất trong nháy mắt.

Các thành viên Thiên Y viện tụ tập trong quảng trường có không ít người còn đang há miệng chuẩn bị hét nhưng giờ không hề phát ra được một âm thanh nào, chỉ có há to miệng đứng đó nhìn chằm chằm Giang Nguyên ở trên đài, giống như bị đông cứng vậy.

Lúc này mấy vị Chủ nhiệm ban Giám sát đứng cạnh Giang Nguyên thì dường như không bị ảnh hưởng rõ rệt.

Họ chỉ sửng sốt nhìn đám người đang đông cứng dưới đài, sau đó quay đầu nhìn Giang Nguyên đứng bên, trên mặt đầy vẻ hoang mang, giống như không thể hiểu được trước mặt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ mọi người đều bị tiếng hét “im miệng” của Giang Nguyên trấn trụ? Hình như âm thanh này của Giang Nguyên cũng đâu lớn đến mức đó...

Mấy người trên đài mặt đầy nghi ngờ, những người dưới đài mặt đầy đờ đẫn, tạo nên một sự so sánh rõ rệt.

Mặc dù Giang Nguyên hết sức hài lòng với tiếng hét cực lớn có kèm theo hiệu lực của thiên phú “Mê hoặc”, nhưng hình như hắn đã hoàn toàn không có ý định tiếp tục giữ sự hài hòa này nữa. Sau khi hắn im miệng, nhìn thấy Chu Thế Dương bên dưới đã hồi phục tinh thần đang định mở miệng ra mắng thì Giang Nguyên lập tức nhìn chằm chằm lão trầm giọng quát lên:

- Chu Thế Dương, ông đúng là biết đổi trắng thay đen...

- Đổi trắng thay đen?

Mấy trăm thành viên Thiên Y viện trong sân lúc này vừa hồi phục tinh thần liền nghe thấy Giang Nguyên nói vậy. họ lập tức sửng sờ:

- Sao lại đổi trắng thay đen? Đang nói Thiên y sư Chu Thế Dương sao?

- Mày...

Sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ, đang định mở miệng trách mắng thì vừa mới thốt được một chữ đã bị Giang Nguyên cắt ngang.

- Chu Thế Dương... Ông mới là kẻ đầu sỏ cấu kết với ngoại địch, mưu hại Viện trưởng và Trưởng ban Lưu. Vì tôi đột ngột trở về viện, để tránh tôi phát hiện ra ý đồ của ông, phá hỏng âm mưu của ông, cho nên mới nhân lúc tôi trở về viện, làm lệnh giả, ra lệnh ngoại viện bí mật bắt giữ tôi...

Advertisement
';
Advertisement