Không khí trong phòng rất căng thẳng, đều đang chờ đợi ba người La y sư tỉnh lại. Chỉ có La Dương Sinh và một số người của ban Giám sát thì ủ rũ cúi đầu đứng một bên, gương mặt có chút lúng túng.
Thấy biểu hiện của mọi người, Giang Nguyên mỉm cười, đưa tay vỗ vai La Dương Sinh:
- Chuyện này không trách các người được đâu. Sư phụ bị dùng Quy Tức Tán, vốn rất khó phát hiện. Hơn nữa cơ quan cũng bị phá hư, không tìm được cũng là chuyện bình thường.
Nghe Giang Nguyên nói xong, gương mặt La Dương Sinh hiện lên nụ cười cảm kích, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
- Được rồi, nhịp tim của La y sư đã khôi phục 65 lần/phút.
Một y sư phụ trách chăm sóc vui mừng kêu lên.
- Được, hãy dùng thêm Nạp Lạc Đồng bổ não.
Chu y sư hài lòng nói.
- Vâng.
- Nhịp tim của Luyện đan sư Lý Thiên Phú cũng đã đạt đến 66 lần/phút.
- Được, bắt đầu dùng Nạp Lạc Đồng.
Nửa tiếng sau, ba vị y sư rốt cuộc từ trong cơn mê tỉnh lại. Mặc dù đầu óc có chút choáng váng, nhưng trên căn bản đã khôi phục ý thức.
Người tỉnh lại đầu tiên là La Thiên Minh, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn chung quanh, sau đó rốt cuộc dừng lại trên mặt Giang Nguyên.
- Giang Nguyên, con trở lại rồi sao?
La Thiên Minh yếu ớt chuẩn bị ngồi dậy, Giang Nguyên vội vàng đưa tay đỡ vai của ông, giúp ông ngồi yên. Nằm suốt hai ngày không động đậy, kinh mạch, máu huyết còn chưa lập tức khôi phục được.
- Vâng, sư phụ, con đã về.
Cẩn thận giúp cho La Thiên Minh ngồi ngay ngắn, Giang Nguyên đưa tay bắt mạch cho ông lần nữa, cười nói.
- Vậy con có sao không? Không sao chứ?
La Thiên Minh khẩn trương nhìn Giang Nguyên.
Nhìn biểu hiện khẩn trương của ông, Giang Nguyên vội vàng trấn an:
- Không sao. Sư phụ, không phải con rất tốt sao? Người nhìn thấy không, các y sư đều đang ở đây. Tình huống bây giờ rất tốt.
- Ừ, đám người lão Chu đều ở đây.
La lão quay đầu nhìn chung quanh, nhìn đám người y sư Chu bên cạnh, hơn nữa chỗ ông đang nằm là phòng họp của Hội Đồng Viện, gương mặt thoáng hiện lên sự vui mừng:
- Có phải nghịch tặc Chu Thế Dương đã bị bắt rồi không?
- Đã bắt rồi, sư phụ cứ an tâm.
Nghe được lời này, Giang Nguyên vội vàng cười nói.
Đám người y sư Chu nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi. Y sư Chu tiến nhanh lên mấy bước, nhìn La lão:
- Lão La, ông, lão Vu, lão Lý đều bị Chu Thế Dương hạ thủ sao?
- Lão Vu và lão Lý cũng xảy ra chuyện?
La Thiên Minh cả kinh:
- Chu Thế Dương đáng chết, dám làm như vậy?
Nghe La lão nói, mọi người còn không hiểu ra sao? Một lát sau, lại từ miệng của Vu Phượng Minh và La Thiên Phúc chứng thực, cả ba người đều bị Chu Thế Dương dẫn người hạ thủ.
Y sư Chu cố nén sự khẩn trương, hỏi La Thiên Minh:
- Lão La, ông có biết vì sao Chu Thế Dương lại làm như vậy không?
La Thiên Minh thoáng ngẩn ra, sau đó lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói:
- Tôi không biết vì sao Chu Thế Dương lại như vậy. Ông ta không để ý viện quy, hạ thủ mưu hại bọn ta. Chỉ sợ đã xảy ra vấn đề gì rất lớn. Nếu không, ông ta tuyệt đối không dám làm như vậy.
Nghe La Thiên Minh nói, sắc mặt y sư Chu một lần nữa biến đổi. La Thiên Minh không biết vì sao Chu Thế Dương lại hạ thủ mình, như vậy đám người Viện trưởng Từ lại càng không biết.
Y sư Chu không dám thờ ơ, lập tức chuyển sang Vu Phượng Minh và Lý Thiên Phúc, phát hiện hai người cũng không biết gì, chỉ biết là Chu Thế Dương hạ thủ bọn họ, còn lại thì không có manh mối.
Sau khi dặn dò chăm sóc ba vị y sư cẩn thận, y sư Chu lập tức kéo Giang Nguyên sang một bên.