- Vâng.
Sau khi trở về phòng của mình, một người đàn ông trung niên cung kính bước đến, hỏi:
- Minh thiếu, vậy người chúng ta an bài gần Kim Lăng đã rút lui được chưa?
- Chưa, bây giờ chưa thể rút lui.
Trở về phòng, xuất hiện trước mặt thuộc hạ, Giang Nguyệt Minh không còn vẻ ôn hòa như trước mặt hai người Tuyên Tử Nguyệt. Gương mặt tuấn mỹ không nở nụ cười, lời nói lại lạnh lùng:
- Tình huống của Thiên Y Viện còn chưa sáng tỏ. Chúng ta phải tiếp tục chuẩn bị sẵn sàng.
- Vâng, Minh thiếu.
Người đàn ông trung niên cung kính đáp một tiếng, sau đó lui ra ngoài.
Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, gương mặt Giang Nguyệt Minh hòa hoãn lại, sau đó ngồi xuống trước máy vi tính, nhẹ nhàng mở màn ảnh.
Rất nhanh, bên kia hiện lên gương mặt của Giang Văn Ba.
- Tình huống thế nào rồi?
Giang Văn Ba khẽ cau mày, trầm giọng nói.
- Tình huống trước mắt tạm thời ổn định, anh ấy đã nắm được cục diện trong tay. Chuyện này đối với anh ấy mà nói, nói không chừng lại là chuyện tốt.
Giang Nguyệt Minh cười đáp:
- Ít nhất Chu Thế Dương không chạy thoát được.
- Đã ổn định rồi?
Giang Văn Ba nhướng mày:
- Nhanh như vậy sao?
- Đúng, giống như ban đầu đã trực tiếp nặng tay mà trấn áp. Kế hoạch của Chu Thế Dương cũng không thành công. Hơn nữa khứu giác của ban Giám sát Thiên Y Viện cũng khá nhạy bén, dứt khoát đứng về phía anh ấy. Cộng thêm bây giờ đã cứu được ba người La Thiên Minh, hẳn đã nắm được toàn bộ đại cuộc trong tay.
Giang Nguyệt Minh nhẹ giọng cười nói:
- Nhưng tình huống đúng là không tệ. Nếu đám người Từ Khải Liễu không về được, Thiên Y Viện sau này chỉ sợ sẽ nằm trong tay anh ấy.
Nghe Giang Nguyệt Minh nói, Giang Văn Ba cũng mỉm cười:
- Không có chuyện đơn giản như vậy đâu. Cho dù đám người Từ Khải Liễu không về được, nhưng Hội Đồng Viện vẫn còn ít nhất tám vị Ủy viên. Cho dù Giang Nguyên có thể chủ trì một khoảng thời gian, nhưng sẽ không quá dài. Dù sao tuổi tác và lý lịch của nó quá ngắn.
Nghe Giang Văn Ba nói, Giang Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng:
- Nhưng nói như thế nào thì cũng là chuyện tốt. Nếu không có đám người Từ Khải Liễu, lần này anh ấy ít nhất sẽ ngồi vào vị trí ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.
- Vậy cũng tốt. Haiz, bây giờ tình huống xem ra rất tốt đối với chúng ta và anh của con.
Giang Văn Ba cười nói:
- Nhưng chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện này, trước nhìn xem một chút, tránh cho chúng ta nhúng tay vào ngược lại là chuyện xấu.
- Nhưng nhất định phải chú ý tiến triển của tình huống. Mặc dù Thiên Y Viện đứng về trạng thái đối lập với chúng ta, nhưng tuyệt đối không được tiện nghi cho người khác.
Giang Nguyệt Minh khẽ gật đầu:
- Ba, yên tâm đi, con vẫn ngó chừng bên này. Nhân viên cũng đã bố trí xong. Nếu có động tĩnh gì, chúng ta tùy thời có thể xuất thủ.
- Được.
Cách Kim Lăng không xa cũng đang có không ít người đang họp hội nghị bí mật. Một người nói:
- Trước mắt Từ Khải Liễu đã bị bắt, mặc dù bên kia còn chưa buông tay, vẫn tiếp tục giằng co với chúng ta. Nhưng bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trực tiếp tấn công Thiên Y Viện. Thừa dịp bên trong hỗn loạn, có thể nhất cử đánh tan Thiên Y Viện.