Nhưng bây giờ nhìn Giang Nguyên ngất đi trong phòng, thần sắc y sư Chu có chút phức tạp. Thật ra thì ông không phải là quá tin tưởng Giang Nguyên. Nhưng sau khi nhìn thấy chuyện đầu tiên mà Giang Nguyên làm sau khi nhậm chức, lúc này suy nghĩ của ông dường như có chút thay đổi.
Mặc dù những điều này, một Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ nên làm, hơn nữa còn nhất định phải làm, nhưng Giang Nguyên toàn lực làm như vậy, thật khiến cho ông có chút bất ngờ. Nên biết rằng, Hội động xử lý nguy cơ sẽ thay thế cho cơ cấu tối cao của Thiên Y Viện. Giang Nguyên là Chủ tịch, quyền lực lại càng vượt qua cả Từ Khải Liễu.
Ở vị trí như vậy, Giang Nguyên vẫn còn tâm tư cứu đám người Từ Khải Liễu, thật khiến cho y sư Chu có chút bất ngờ. Nên biết rằng sau khi nhóm người Từ Khải Liễu được cứu, ba người trở lại Thiên Y Viện, Hội Đồng Viện sẽ khôi phục lại bình thường, như vậy Hội đồng xử lý nguy cơ sẽ bị giải tán.
Giang Nguyên chỉ ngồi lên chức Chủ tịch được một hai ngày, căn bản không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng nếu hắn có thể ngồi ở một khoảng thời gian dài, với kinh nghiệm và lối sống của hắn, đồng nghĩa sau này hắn sẽ có cơ hội lớn hơn. Sau khi Thiên Y Viện khôi phục lại bình thường, Hội Đồng Viện muốn chọn lại ủy viên thường ủy, Giang Nguyên thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn có thời gian chấp chưởng toàn viện, hắn sẽ trực tiếp trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.
Nhưng nếu chỉ một hai ngày, chức Chủ tịch trên căn bản sẽ không có ý nghĩa. Đừng nói chi hắn còn ngất đi, chẳng khác nào chưa làm được chuyện gì. Biết chừng đâu sau khi hắn tỉnh lại, nhóm người Viện trưởng đã trở về.
Chu y sư không tin, một người mới hai sáu hai bảy tuổi đã ngồi vào chức Ủy viên Hội Đồng Viện như Giang Nguyên lại không suy nghĩ đến điểm này, nhưng Giang Nguyên lại không chút do dự mà làm.
Cho nên, tâm trạng của Chu y sư lúc này tương đối phức tạp.
Nhưng ông chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào một chút rồi xoay người rời đi. Là Phó chủ tịch, khi Chủ tịch bị ngất, ông nên gánh chuyện của Chủ tịch để làm. Ngoại viện đã bắt đầu tiến hành kế hoạch cứu viện. Bây giờ ông nên đi tiến hành công việc của mình, làm hậu phương vững chắc cho ngoại viện và La Thiên Minh.
Tại khách sạn Waldorf Astoria, nhìn văn kiện trong tay, gương mặt Giang Nguyệt Minh hiện lên sự kinh ngạc.
Cẩn thận nhìn lại hai lần, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người trung niên phía đối diện:
- Không có động tĩnh gì khác của Thiên Y Viện sao?
- Minh thiếu, trước mắt thì không có. Hơn nữa, bây giờ thậm chí toàn bộ Kim Lăng đều tràn ngập người của Thiên Y Viện. Người cũng chúng ta căn bản không có biện pháp phát hiện quá nhiều tình huống.
Người đàn ông trung niên cung kính nói.
- Được rồi, ra ngoài đi.
Giang Nguyệt Minh nhẹ gật đầu một cái.
- Vâng, Minh thiếu.
Người đàn ông cẩn thận lui ra ngoài.
Đợi sau khi người đàn ông lui ra ngoài xong, Giang Nguyệt Minh nhìn đồng hồ, đoán chừng đám người Tuyên Tử Nguyệt còn chưa ngủ, liền cầm điện thoại gọi đến phòng của hai người.
- Nói cho hai người một tin tức tốt lành, anh tôi bây giờ đã tạm thời trở thành người đứng đầu Thiên Y Viện.
Gương mặt Giang Nguyệt Minh đã tiêu tan thần sắc lạnh như băng, chỉ còn lại nụ cười hiếm thấy.
- Cám gì? Người đứng đầu tạm thời?
Tuyên Tử Nguyệt ngây ra, sửng sốt một hồi, lúc này mới ngạc nhiên hỏi:
- Người tạm thời đứng đầu gì?
- Bây giờ anh ấy là lớn nhất trong Thiên Y Viện.
Giang Nguyệt Minh cảm thấy giải thích với Tuyên Tử Nguyệt ý nghĩa của Hội đồng xử lý nguy cơ rất phiền toái. Cho nên quyết định dùng cách giải thích đơn giản nhất để nói với Tuyên Tử Nguyệt.
- Anh ấy là lớn nhất ở Thiên Y Viện?
Phải mất một lúc sau mới phản ứng lại được, Tuyên Tử Nguyệt cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng.
- Vậy ý của cậu là, bây giờ anh ấy là Viện trưởng Thiên Y Viện?
- Cũng không khác biệt gì lắm.
Đối với việc Tuyên Tử Nguyệt cứ lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi, Giang Nguyệt Minh cũng không muốn trả lời dài dòng.
Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo bên cạnh, nhìn Tuyên Tử Nguyệt gương mặt tràn đầy nghi ngờ cúp điện thoại, đứng im tại chỗ cười một mình, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi: