Ánh mắt Dư Trung Tấn cũng sáng lên. Tuy nói ông cũng cảm thấy khó tin khi Giang Nguyên chỉ nhìn một lát mà đã có thể nghĩ biện pháp. Dù sao ông đã nghiên cứu cả mấy tiếng mà chưa nghĩ ra, Giang Nguyên mới đến được một lát mà đã nghĩ ra rồi, thật không quá có khả năng. Nhưng ông biết Chủ tịch Giang có đôi khi bộc phát chỗ thần kỳ của mình, giống như tối qua chỉ dùng Hoặc Tâm Trà đã moi được mỏ Kinh Sơn từ miệng Chu Thế Dương. Nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp thật.

Giang Nguyên nhanh chóng vẽ hình lối đi trên tờ giấy, sau đó quan sát thêm một chút, vẽ thêm vài nét nữa mới hài lòng gật đầu, rồi lại cau mày, dùng bút nhẹ nhàng điểm vài điểm vào tờ giấy.

La Thiên Minh và Dư Trung Tấn nhìn Giang Nguyên vẽ trên tờ giấy, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, quay sang nhìn nhau, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Dư Trung Tấn cũng hết cách rồi. Đây là lối đi bên trong, nhưng vẽ thêm cái gì lên đó thì ông không rõ cho lắm.

Rốt cuộc, Giang Nguyên vẽ thêm hai nét nữa mới dừng lại, cẩn thận nhìn tờ giấy mấy lần, sau đó nhắm mắt, giống như đang suy tư chuyện gì.

La Thiên Minh và Dư Trung Tấn lại nhìn nhau một cái, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương càng nhiều hơn, nhưng cũng không lên tiếng quấy nhiễu Giang Nguyên, lẳng lặng chờ hắn.

Trong đầu Giang Nguyên nhanh chóng vận chuyển, chân mày cũng dần dần cau chặt hơn. Vừa rồi, dưới tác dụng của thiên phú Thanh Chướng, hắn đã xem xét qua tình huống đối diện và gần đó một lần, sau đó vẽ ra trên giấy. Những điểm hắn tô là nham thạch nhô ra, thế đi, cùng với cách bố trí nhân viên.

Sau khi hoàn thành sơ bộ, một kế hoạch cũng đã hoàn thiện trong đầu.

- Thiên phú Huyết mạch Thông mẫn chi tâm khởi động.

Chân mày Giang Nguyên càng cau chặt, trong đầu suy nghĩ đến những điểm nhỏ, cùng với cách bố trí nhân viên. Trong lúc đầu đang hỗn loạn, một tin tức hiện lên.

Khi tin tức này xuất hiện, suy nghĩ hỗn loạn của Giang Nguyên bỗng nhiên thanh tỉnh. Những mấu chốt không thể thấy được trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng.

Dưới tác dụng của Thông mẫn chi tâm, toàn bộ kế hoạch mà Giang Nguyên xây dựng đã hoàn thành. Hắn cẩn thận thôi diễn lại một lần, khi đó mới hài lòng mở mắt ra.

Đọc được một tin tức nhắc nhở khác, trong lòng hắn lại quặn đau. Vất vả lắm mới tích cóp được một chút năng lượng, chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi đã tiêu hao hai phần ba. Lát nữa hẳn sẽ tiêu hao không ít nữa.

Nhưng bây giờ chỉ có thể âm thầm thở dài. Làm như vậy xem như là trả công hắn dùng đan dược “bán thành đan” lúc trước đi.

La Thiên Minh và Dư Trung Tấn nhìn Giang Nguyên mở mắt ra, thấy ánh mắt vừa vui mừng vừa đau lòng của hắn, trong lòng cảm thấy kinh nghi, không biết rốt cuộc Giang Nguyên đang suy nghĩ chuyện gì.

Giang Nguyên ngược lại không biết hai người kia đang nghi ngờ hắn, lập tức nói:

- Chủ nhiệm Dư, ngài hãy triệu tập bốn vị Thiên giai thực lực mạnh một chút chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời an bài hai ba người sử dụng đạn khói mở dương công lần thứ nhất.

- Cậu định…

Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt Dư Trung Tấn sáng lên, vội vàng hỏi.

La Thiên Minh và một số cao thủ ngoại viện vây quanh, chờ Giang Nguyên an bài tấn công như thế nào.

Chẳng qua mọi người nghe Giang Nguyên giải thích xong, sắc mặt hơi biến đổi, mặt đầy kinh ngạc nhìn Giang Nguyên.

- Được không chứ? Quá nguy hiểm đi. Hơn nữa dường như không quá có thể. Nếu không để tôi đi cho?

Sắc mặt Dư Trung Tấn biến đổi, không ngừng lắc đầu.

La Thiên Minh cũng lắc đầu liên tục:

- Không được, như vậy không thể được. Giang Nguyên, bây giờ con là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ. Nếu con cũng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Thiên Y Viện ta phải làm như thế nào? Đây tuyệt đối không thể nào.

Nhìn hai người liên tục lắc đầu phản đối, Giang Nguyên nói:

- Chuyện này chỉ có con mới làm được thôi. Chủ nhiệm Dư, ngài đừng tranh nữa.

Thấy Giang Nguyên vẫn kiên trì như vậy, Dư Trung Tấn liền cự tuyệt:


- Không được, kế hoạch này quá hung hiểm. Hơn nữa tình huống bên trong còn chưa sáng tỏ, chỉ cần xảy ra một sai lầm nho nhỏ, thậm chí vận khí không tốt cũng sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa tôi đã thử qua, trong nham động có đạn bắn bốn phía, cậu tuyệt đối không có biện pháp an toàn xông đến, không cần mạo hiểm như vậy. Tôi thấy hay là để tôi dẫn người tiến hành cường công, đợi chúng tôi chọc thủng một đường phòng thủ, cậu sẽ tiến hành đột kích.
Advertisement
';
Advertisement