Ngón tay Giang Nguyên nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn xe lăn, lãnh đạm nói.
- Vâng... Chủ tịch... Giờ tôi lập tức đi đốc thúc công tác lục soát liên quan. Hơn nữa sẽ sắp xếp cho hai vị Đại vu sư...
Lúc này Dư Trung Tấn đã hoàn toàn kính trọng Giang Nguyên như Thần Minh. Trong tình hình hôm nay mà vẫn có thể tiến vào trong, cứu ba vị Thiên y sư ra, nếu không có Giang Nguyên, chỉ e ba vị Thiên y sư khó lòng thoát khỏi tay địch. Còn thủ lĩnh ngoại viện như ông cũng khó tránh phải tự trách mình...
- Vâng... Đi đi! Vất vả rồi...
Giang Nguyên gật đầu nói.
Dư Trung Tấn rời đi, Giang Nguyên lại nói:
- Hồ Giang, giờ các anh về ban xem thử tình hình hiện tại, đồng thời chuẩn bị công tác tra hỏi Hồ y sư và Dương y sư,. Chúng ta phải làm xong báo cáo hoàn chỉnh trong vòng hai ba ngày này...
- Vâng... Chủ tịch....
Nghe Giang Nguyên ra lệnh, đám Hồ Giang cung kính gật đầu, sau đó liền sãi bước rời đi, đi hoàn thành công tác liên quan.
Còn La lão y sư La Thiên Minh lúc này chậm rãi đi tới sau lưng Giang Nguyên, đưa tay đẩy xe lăn của Giang Nguyên, từ từ đi về phía trước.
- Sư phụ... Tình hình Ninh Hán Dân bây giờ như thế nào?
Ngón trỏ của Giang Nguyên nhẹ nhàng gõ lên tay xe lăn, chậm rãi nói.
- Sư phụ cũng vừa mới nhận được tin tức... Đã làm phẫu thuật, có điều vi mất máu quá nhiều, nội tạng tổn thương, vẫn đang hôn mê sâu... Ít nhất phải ba ngày trở lên mới có thể tỉnh lại, có đều tình hình sau này vẫn còn khó nói...
Nói với Ninh Hán Dân, La Thiên Minh cũng đầy cảm thán. Quan hệ của ông và Ninh Hán Dân cũng khá tốt, thậm chí ban đầu Giang Nguyên có thể vào được Thiên Y viện là cũng nhờ Ninh Hán Dân ký tên phê chuẩn. Nhưng ông không ngờ Ninh Hán Dân lại đi sai đường đến mức này.
Giang Nguyên nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Chuyện Long Sơn năm đó, ông ấy cũng không phải thật sự muốn tham gia, còn lần này mặc dù có tham gia nhưng vào cửa ải cuối cùng, nhờ ông ấy ra tay chặn phe địch mới có thể bảo vệ tính mạng của nhóm Viện trưởng... Cho nên, lần này chuyện xử lý ông ấy thật sự hơi khó nói...
Nghe Giang Nguyên nói vậy, La lão y sư La Thiên Minh im lặng một chút, chậm rãi nói:
- Có điều, cho dù ông ấy không bị xử phạt quá nặng thì vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng viện cũng sẽ không thể nào ngồi nữa...
La lão y sư La Thiên Minh hơi chần chừ một chút, nói tiếp:
- Hơn nữa... Cộng thêm Chu Thế Dương, còn thiếu hai Ủy viên thường vụ...
Giang Nguyên nghe La lão y sư La Thiên Minh nói vậy thì ngón tay luôn gõ lên tay vịn liền ngừng lại, sau khi nháy mắt một cái, chậm rãi nói:
- Sư phụ, người muốn sao?
La lão y sư La Thiên Minh nghe Giang Nguyên nói vậy liền cười haha, khẽ đưa tay sờ đầu Giang Nguyên một cái, cười nói:
- Sư phụ đã từ bỏ hy vọng với cái vị trí này từ rất lâu rồi... Sao còn muốn gì!
- Ồ?
Giang Nguyên khẽ cau mày một cái, sau đó nói:
- Vậy ý của sư phụ là?
La lão y sư vừa đi, vừa chậm rãi cười, thở dài nói:
- Con biết không? Một năm trước sư phụ còn đang nghĩ, đệ tử của sư phụ, chưa tới mười hoặc hai mươi năm nữa có lẽ sẽ có hy vọng ngồi vào cái vị trí mà cả đời sư phụ cũng không có hy vọng ngồi vào kia...
- Nhưng bây giờ... Sư phụ không ngờ lại nhanh đến như vậy, mới một năm, đệ tử này của sư phụ đã có đủ hy vọng rồi...
Giang Nguyên nghe thấy La lão y sư La Thiên Minh nói mấy câu vu vơ như vậy ánh mắt hơi lóe lên hai cái, sau đó cười thất thanh, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
- Sư phụ... Điều này sao có thể chứ? Con mới hai mươi bảy tuổi, cho dù ăn tết xong thì cũng mới hai mươi tám tuổi.
Giang Nguyên lắc đầu cười nói: