Giang Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền nhàn nhạt cười, nói:
- Xem ra, những thứ con bất đắc dĩ phải bỏ ra, giờ thật sự nhận được không ít hồi báo nhỉ...
- Haha... Dĩ nhiên rồi, cứu cả viện thoát khỏi nguy nan, đảm bảo sự hoàn mỹ của Thiên Y viện ta... Hồi báo cho công lao này dĩ nhiên không nhỏ, haha...
- Sư phụ, vậy người cảm thấy lần này con thật sự có thể ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ?
- Dĩ nhiên... Đầu tiên ta chỉ chắc chắn 50%, nhưng sau khi nghe Viện trưởng nói vậy, giờ ít nhất ta chắc chắn 70%...
- Được rồi. 70% thì 70%, có điều kể ra, con thật sự không muốn làm... Giờ con đã có một Bộ lạc Vu sư. Hơn nữa với tình hình em trai con ở Tuyệt Y Đường, chỉ e rất có thể cũng không thiếu phần của con.
- Ôi cha... Thằng nhóc con đúng là được lợi còn giả vờ... Sư phụ này vì con ngay cả thể diện cũng chẳng cần, con còn muốn từ chối? Thiên Y viện chúng ta mấy thứ lẻ tẻ khác bên ngoài sao có thể so sánh được? Tuyệt Y Đường kia dù thật sự có một phần của con, nhưng nền tảng của họ có bằng chúng ta không?
La lão y sư La Thiên Minh càng nói càng tức, gõ mạnh lên đầu Giang Nguyên, nói:
- Còn nữa, thằng nhóc con... lần này nếu thật sự lên được Ủy viên thường vụ, thêm vài năm nữa, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, đợi Viện trưởng lui xuống rồi, đến lúc đó vị trí Viện trưởng này còn không đến tay hay sao? Nếu con bỏ lỡ lần này, sau này muốn làm Viện trưởng, ít nhất cũng phải đợi sau khi con sáu mươi tuổi...
Giang Nguyên nghe La lão y sư La Thiên Minh lầm bầm chỉ đành gật đầu liên tục, nói:
- Sư phụ, sư phụ... Con biết lỗi rồi, người đừng gõ đầu con nữa mà...
Trong Thiên Y viện lúc này đang vui vẻ, còn các lão đại Cổ Môn lúc này cảm xúc hơi kỳ lạ.
Môn chủ Lưu Phong ngồi trước bàn, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, sắc mặt hơi phiền muộn, lãnh đạm nói:
- Mấy ngày trước tôi đã đích thân đi gặp mặt Giang Nguyên, định nhân cơ hội tạo chút ấn tượng với hắn, kết quả giờ đã bị hắn tát một tát... Chuyện này mọi người làm vậy đúng là không phải...
Lời của Lưu Phong nghe thì lãnh đạm, nhưng mấy lão giả đối diện nghe thấy cả người đều run lên, run giọng trả lời:
- Môn chủ thứ tội, bọn thuộc hạ làm việc không tốt, xin môn chủ xử phạt...
- Hừ... Thứ tội... Các người thả cho đám Từ Khải Liễu chạy cũng không nói làm gì. Như vậy cho dù Thiên Y viện không có mấy người Từ Khải Liễu, mấy lão già còn lại rồi cả Viện trưởng lão bọn họ không phải dễ đối phó như vậy đâu...
Nói tới đây, Lưu Phong lạnh giọng cười nói:
- Nếu để mấy lão kia và đám Viện trưởng lão nhúng tay giữ quyền, vậy thì càng phiền phức... Mấy lão già bất tử cố chấp kia nếu để họ chấp chưởng Thiên Y viện, vậy thì không có chuyện cũng kiếm chuyện tìm Cổ Môn chúng ta gây phiền phức, lấy danh nghĩa báo thù, dẫn dắt Thiên Y viện bọn họ đi khắp nơi gây phiền phức cho chúng ta...
- Giờ là thời đại nào rồi? Đâu phải một hai trăm năm trước, đâu phải thời đại đánh cho ta sống ngươi chết. Giờ là thời đại tiến bộ, là thời đại toàn lực phát triển. Ai còn có tâm tư cả ngày cùng đánh nhau sống mái với họ chứ? Có được lợi ích gì không? Còn chẳng bằng dốc sức vào việc phát triển, phát huy Cổ Môn chúng ta, đưa Cổ Môn trải khắp toàn cầu...
Nghe Lưu Phong nói vậy, cơ thể đang hơi run lên của mấy lão giả bên cạnh thoáng vững vàng hơn. Họ len lén ngẩng đầu nhìn vị Môn chủ đại nhân đối diện, nói:
- Vậy ý của Môn chủ đại nhân ngài là?
- Ý của tôi? Các người làm hỏng mất cơ hội của tôi rồi... Vốn có thể yên lành dụ Giang Nguyên kia về, giờ kết quả hay rồi. Thiên Y viện đó Chu Thế Dương không thể nắm trong tay, Giang Nguyên cũng không thể chạy đến chỗ của tôi...
Nói tới đây, Lưu Phong tức giận trợn mắt nhìn lão giả này nói:
- Ông nói đi, ông thả chạy một nhân tài như vậy, ông nói tôi có phiền lòng không...
Bị Lưu Phong trừng mắt, lão giả vội vàng nói:
- Là thuộc hạ vô năng, thuộc hạ biết tội...
- Hừ...
Lưu Phong khẽ hừ một tiếng.
Thấy môn chủ không bực tức quá nữa, lão giả này vội vàng nói tiếp:
- Môn chủ... Nếu ngài thích thằng nhãi đó như vậy, vậy thì... Sơn Trường đại nhân của chúng ta không phải có quan hệ khá tốt với tên nhãi đó sao? Hơn nữa tôi nghe nói hai tình nhân của thằng nhãi đó giờ đang bái làm môn hạ của Sơn Trường đại nhân. Giờ mời đại nhân ra tay, thằng nhãi đó không phải sẽ bắt được về tay sao?
Lão giả này vừa nói xong liền len lén đắc ý ngẩng đầu nhìn sắc mặt Môn chủ mình, mình đưa ra chủ ý này có lẽ sẽ khiến môn chủ hết giận.
Có điều, ông vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của môn chủ. Trong lòng ông không khỏi run lên. Ông còn chưa nghĩ thông đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe môn chủ mình phẫn nộ quát lên:
- Tên ngu này, cút ra ngoài cho ông đây! Chẳng lẽ còn muốn ông đây đá như đá banh à? Cút!