Lúc này hai người đều thoáng trầm mặc, có điều hai người đã có thể ngồi lên vị trí Ủy viên Hội đồng viện này dĩ nhiên đều là những người cực kỳ tinh ranh. Lúc này đột nhiên mắt hai người lần lượt sáng lên, sau khi nhìn nhau một cái lập tức nhìn thấu ý của đối phương.

- Chẳng lẽ... Viện trưởng bọn họ thật sự định đẩy Giang Nguyên lên chức?

Ngô y sư kinh ngạc nói:

- Chỉ có lý do này đáng tin nhất... Dẫu sao ba ngày này chỉ có Giang Nguyên là có lợi nhất...

Lúc này sắc mặt Chu y sư hơi trầm xuống, chậm rãi gật đầu nói:

- Xem ra hẳn là như vậy...

Thấy Chu y sư cũng đồng ý, Ngô y sư hơi biến sắc mặt, chậm rãi nói:

- Hiện tại chắc chắn Chu Thế Dương là bị bắt rồi, còn Ninh Hán Dân vẫn chưa tỉnh lại, cũng chưa chắc là sẽ không thể ngồi ở vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng viện nữa...

- Nói như vậy, có lẽ có hai vị trí...

Sắc mặt Ngô y sư hơi khó coi trầm giọng nói:

- La Thiên Minh chắc là không thể rồi. Dù sao thì tu vi nội khí của lão quá kém. Còn lão Chu anh giờ đang đứng hàng đầu, có lẽ vấn đề không lớn... Nhưng Giang Nguyên. Giang Nguyên mới hai mươi bảy tuổi... Lại vừa vào Ủy viên Hội đồng viện chưa được mấy tháng...

Chu y sư liếc nhìn Ngô y sư sắc mặt u ám, chậm rãi lắc đầu.

Dĩ nhiên ông biết rõ suy nghĩ của đối phương nên chỉ có thể thở dài, nói:

- Lần này công lao của Giang Nguyên thật sự là quá lớn... Trong viện có thể tránh được đại kiếp lần này trên cơ bản phân nửa là nhờ sức của mình cậu ta, cộng thêm cuối cùng cậu ta đã bất chấp an nguy của bản thân cứu ba người Viện trưởng... Viện trưởng bọn họ cất nhắc Giang Nguyên cũng là chuyện tương đối có thể...

Ngô y sư nghe Chu y sư nói vậy thì sắc mặt càng thêm u ám. Ủy viên thường vụ Hội đồng viện trống hai vị trí, tuy chưa chắc Viện trưởng bọn họ sẽ bù hết hoàn toàn hay tạm thời bù một vị trí, nhưng cuối cùng thì rất có khả năng sẽ trực tiếp bù cả hai vị trí. Các Y sư nhất phẩm trên cơ bản trừ La lão y sư quá không có khả năng, những người khác dù ít dù nhiều cũng có vài suy nghĩ muốn đi lên bước nữa.

Trong Hội đồng viện, Ngô y sư cũng là một người cực kỳ mong muốn vị trí này. Lần này có hai vị trí, lão cũng định dốc hết sức để tranh một ghế. Dẫu sao Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc của ban Luyện đan trên căn bản đều là những người say mê luyện đan, e là chẳng để tâm mấy đến cái ghế Ủy viên thường vụ Hội đồng viện này. Nếu hai vị này đã tùy ý như vậy, vậy thì Ngô y sư rất có khả năng có thể đi lên, tranh vị trí này...

Nhưng bây giờ, phân tích tình hình hiện tại, khả năng lão có thể lên vị trí này đã hoàn toàn bị gạt bỏ rồi...

Dù sao uy vọng và lý lịch của lão tren mọi phương diện đều kém Chu y sư, cho nên lão chỉ có thể cân nhắc tranh vị trí cuối cùng.

Có điều với tình huống bây giờ, nếu Viện trưởng bọn họ thật lòng muốn đẩy Giang Nguyên lên chức, vậy thì chuyện này sẽ thật sự không có phần của lão rồi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngô y sư âm trầm, sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên lên tiếng nói:

- Lão Chu... Anh nói lần này rốt cuộc Viện trưởng bọn họ định bù mấy vị trí? Tạm thời bù từng vị trí hay bù hết cả hai?

Nghe Ngô y sư nói vậy, Chu y sư cau mày, sắc mặt lập tức trở nên phiền muộn. Ông hiểu vì sao Ngô y sư đột nhiên nói vậy, có điều ông không khỏi nghiêm túc suy nghĩ một chút. Dẫu sao Ủy viên thường vụ Hội đồng viện trên căn bản đều do Thiên y sư đảm nhiệm. Xưa nay chưa từng có Y sư nhất phẩm nào có thể lên ngồi, để trống một vị trí hai ba năm cũng có...

Bây giờ ông chỉ là Y sư nhất phẩm, muốn đột phá Thiên y sư thì vẫn còn thiếu một chút. Nếu Viện trưởng bọn họ thật sự cất nhắc đưa lên thì được. Kể ra, chuyện của ông vẫn còn hơi mơ hồ.

Vốn ông cũng không nghiêm túc suy nghĩ. Dẫu sao suy suy nghĩ ban đầu của ông là vị trí này trên cơ bản là của ông rồi. Nhưng với tình hình bây giờ thì đúng là vẫn chưa chắc.

Tuy chuyện này không ai có thể nói rõ được, nhưng lỡ Viện trưởng bọn họ thật sự nghĩ vậy? hoặc thậm chí là thật sự an bài như vậy thì sao?

Chu y sư suy nghĩ một chút, sắc mặt càng thêm âm trầm. Có vài điều ông thực sự không thể không lo lắng, cũng không thể an lòng được.

Nhìn Chu y sư đột nhiên im lặng không nói Ngô y sư trong lòng thoáng vui mừng, xem ra lão Chu cũng nghĩ đến ý nghĩa trong câu nói của mình. Mình có lo lắng như vậy, dĩ nhiên lão Chu cũng càng như vậy. Lão lập tức chậm rãi nói:

- Lão Chu... Về chuyện này, nếu đã có khả năng này, thì không thể không đề phòng... Nếu lỡ như Viện trưởng bọn họ chỉ định bù tạm một vị trí, vậy thì đến lúc đó vẫn còn khó nói

Chu y sư khẽ hừ một tiếng, nhìn Ngô y sư một cái. Dĩ nhiên ông biết suy nghĩ của đối phương. Bất kể như thế nào, bây giờ hai người đề trên cùng một chiến tuyến. Giang Nguyên có thể nói là đối thủ của mình và cũng là đối thủ của đối phương. Ông lập tức chậm rãi nói:

- Cái này cũng phải xem thử thằng nhãi kia có bản lĩnh hay không. Giờ nó chẳng qua cũng chỉ là một Y sĩ nhất phẩm, ngay cả một y sư còn chưa phải. Tôi muốn xem xem, một Y sĩ nhất phẩm rốt cuộc làm thế nào để làm một Ủy viên thường vụ Hội đồng viện chỉ Thiên y sư mới có thể làm!

Advertisement
';
Advertisement