Nói đến đây, giọng của Giang phu nhân không nhịn được có chút nghẹn ngào. Thấy vợ mình thương tâm như vậy, Giang Văn Ba chậm rãi cầm tay vợ, nhẹ nhàng vỗ một cái trấn an.
Ngồi trong bóng tối, khóe miệng Giang Nguyên có chút giật giật.
Giang lão thở dài, nhìn cháu trai bên cạnh, làm sao mà không biết cháu trai của ông đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng bất kể thế nào, người một nhà vất vả lắm mới có thể đoàn tụ, tổng không thể để xảy ra rắc rối.
Ông quay sang nhìn con trai, con dâu, chậm rãi lên tiếng:
- Văn Ba, Ngọc Bình, chuyện đều đã qua rồi. Các con cũng đừng áy náy nữa. Bây giờ sức khỏe của ba cũng không tệ. Tiểu Nguyên cũng không thua kém gì. Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa nhé.
- Bây giờ, quan trọng nhất chính là người một nhà chúng ta đều đã đoàn tụ. Sau này…sau này sẽ không tách ra nữa. Ba chỉ hy vọng có thể bình an mãi mãi.
- Vâng, ba, ba hãy yên tâm. Bây giờ hết thảy đã ổn định, sẽ không còn vấn đề gì nữa. Hàng năm, chúng ta nhất định sẽ ở cùng với nhau.
Giang Văn Ba vội vàng gật đầu nói.
Giang Nguyệt Minh bên cạnh không ngừng xen vào:
- Ông nội, ông yên tâm đi. Chuyện trong nhà cứ giao cho con và anh. Có con và anh ở đây, ông cứ yên tâm dưỡng lão. Hai anh em tụi con nhất định sẽ làm mọi thứ thật tốt, không thua kém lão nhân gia ông đâu.
- Được, được, vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Giang lão vui mừng nhìn cháu trai của mình, liên tục gật đầu, nói:
- Sau này hai anh em các con nhất định phải làm cho gia đình của chúng ta thật tốt. Nếu một ngày ông ra đi, cũng có thể an tâm mà nhắm mắt.
- Ba, ba nói cái gì vậy? Ba tốt như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Ít nhất sẽ sống được thêm hai ba chục năm nữa.
- Đúng, ông nội, sức khỏe của ông rất tốt, hơn nữa còn có Tiểu Nguyên và Nguyệt Minh ở đây, nhất định sẽ bồi bổ sức khỏe cho ông thật tốt, để ông có thể hưởng phúc.
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười xen vào.
- Ừ, ừ.
Nghe con trai, cháu trai, còn có cháu dâu lên tiếng, nụ cười trên gương mặt Giang lão còn nồng đậm thêm vài phần. Khi nghe tiếng pháo bên ngoài vang lên, sắc mặt của ông biến đổi, nhìn đồng hồ đeo tay, liền kêu lên:
- Ôi, 12h đêm rồi, mau đi đốt pháo đi.
- Vâng, vâng.
Nghe xong, Giang Văn Ba vội vàng đứng dậy, sau đó lao ra ngoài cửa. Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đùng đùng của pháo.
Theo sát phía sau, chung quanh từng tiếng pháo nổ vang lên.
Một năm cứ như vậy mà qua đi.
Sáng mùng một, tiếng chim bắt đầu vang lên ngoài cửa. Giang Nguyên tỉnh lại, mắt nhìn trần nhà quen thuộc, lại nhìn tấm chăn vẫn còn mùi quen thuộc của mình, Giang Nguyên trợn tròn mắt, trong đầu nhớ lại thời điểm khi hắn tỉnh lại trong căn phòng này.
Hết thảy đều rất kỳ lạ. Năm đó, khi hắn vừa trở về nhà, không nghĩ đến cuộc sống của hắn lại đầy màu sắc đến như vậy, cũng càng không nghĩ đến, cha mẹ của hắn còn chưa chết, hơn nữa còn mang về cho hắn một đứa em trai.
Sáng mùng một, dường như tất cả mọi người đều không có ngủ nướng. Ngay cả Tiểu Bảo cũng dậy thật sớm, dưới sự dẫn dắt của Tuyên Tử Nguyệt, ở trong sân nhỏ chạy tới chạy lui.
Giang lão ngồi trong gian nhà, nhìn Phan Hiểu Hiểu đuổi theo sau lưng Tiểu Bảo, thần thái trong mắt vô cùng sáng láng.
- Hiểu Hiểu, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, Giang Nguyên đã tạo căn cơ cho nó rồi sao?
Nhìn một hồi, Giang lão vuốt râu hỏi.
- Vâng, ông nội. Mấy tháng trước, Giang Nguyên đã dùng những dược liệu tốt nhất trong nội viện tẩy tủy gì đó cho Tiểu Bảo. Nghe nói dược tài đó không có mấy ai có thể dùng nổi. Sau đó, cơ thể Tiểu Bảo càng lúc càng rắn chắc. Có chạy như thế nào cũng không mệt. Con sắp không chạy lại nó rồi.
Phan Hiểu Hiểu vừa chạy vừa thở hồng hộc.
- Ồ.