Thấy Giang Nguyên nói thẳng, Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh nhìn nhau, cười ha hả.
- Giang Nguyên, cậu yên tâm về phía chúng tôi đi. Tôi và lão Lý nhất định là ủng hộ cậu.
Trước mặt Giang Nguyên, Vu Phượng Minh cũng không khách sáo, nhìn Lưu Thiên Phúc một cái, sau đó cười nói:
- Chỉ cần cậu có thể tiếp nhận được khảo nghiệm, tôi cảm thấy vấn đề sẽ không lớn.
- Đúng, Giang Nguyên, cậu không cần lo lắng chuyện này. Tôi nghĩ nhóm người Viện trưởng chắc chắn sẽ ủng hộ cậu.
Lưu Thiên Phúc chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên, thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Điều duy nhất mà cậu phải chú ý là Chu Hạo Bình. Ông ta nhất định sẽ giành cho được cái chức Ủy viên thường vụ này. Cho nên cậu phải chú ý trên mọi phương diện.
Nghe Lưu Thiên Phúc nói, Giang Nguyên gật đầu. Lưu Thiên Phúc và Vu Phượng Minh đều là thành viên lâu năm của Thiên Y Viện, cộng sự với Chu Hạo Bình mấy chục năm, nói như vậy nhất định là có ám chỉ.
Từ ban Đan dược bước ra, Giang Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chào hỏi cũng đã chào hỏi xong, kế tiếp chính là chờ Hội Đồng Viện đi làm vào hai ngày tới.
Một khi chính thức làm việc, như vậy việc tuyển chọn ứng viên Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện sẽ chính thức bắt đầu.
Hôm nay đã là mùng 4, đến ngày mùng 7, Hội Đồng Viện sẽ bắt đầu làm lại.
Bây giờ hắn cũng chỉ còn có hai ngày. Hai ngày không đủ cho hắn đi chúc tết gia đình thành viên Cô Lang, chỉ có thể chờ sau khi cạnh tranh kết thúc thì mới đi được.
Thấy thời gian còn hai ngày, hơn nữa thời tiết cũng không tệ, suy nghĩ một chút, quyết định dẫn đại gia đình của hắn ra ngoài đi dạo. Khi Hội Đồng Viện bắt đầu làm việc, hắn sẽ không có thời gian dành cho Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo.
Nghe Giang Nguyên nói muốn ra ngoài đi dạo, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu tất nhiên là vui mừng.
Kim Lăng vào mùa xuân cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là miếu Phu Tử, hồ Huyền Vũ, lại càng náo nhiệt hơn. Giang Nguyên mượn xe của ban Hậu cần, lái xe chở gia đình ra ngoài dạo chơi.
Trên đường đi, nhìn đường phố giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, Tiểu Bảo nhìn qua cửa sổ, vô cùng cao hứng.
Thấy Tiểu Bảo vui vẻ, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu cũng vui vẻ theo. Tâm trạng Giang Nguyên vốn đang u ám cũng thoải mái hơn một chút.
Đại gia đình đi dạo miếu Phu Tử, sau đó đến hồ Huyền Vũ. Giang Nguyên hiếm khi có thời gian đi chơi, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu thậm chí còn cao hứng đi dạo các cửa hàng, mua một đống túi lớn túi nhỏ.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu vui vẻ, suy nghĩ đến một năm vừa qua rất ít khi đi dạo phố với các cô, Giang Nguyên đành phải chịu khổ đi dạo cả ngày. Mãi cho đến 9h tối mới về. Khi chuẩn bị trở về nội viện, Phan Hiểu Hiểu bảo đói bụng, muốn đi ăn khuya.
Giang Nguyên đi dạo cả ngày, tuy nói đã ăn cơm tối, nhưng bây giờ đúng là có chút đói, ăn khuya dĩ nhiên là đơn giản rồi. Cách đó không xa có một quán bán thức ăn khuya. Mọi người đến đó, chuẩn bị tìm thứ gì để ăn.
Tuy nói thời tiết có chút lạnh, nhưng ngồi trong quán, bên cạnh đầy ắp người, ngược lại phong vị có chút khác biệt. Phan Hiểu Hiểu gọi đồ, nhìn Giang Nguyên, mỉm cười nói:
- Giang Nguyên, nhắc đến cũng lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài ăn khuya.
- Đúng vậy. Cũng rất lâu rồi.
Nghe Phan Hiểu Hiểu nói, Giang Nguyên thở ra một tiếng, đang định nói, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng cãi vả.
- Cứu mạng,
Tranh cãi qua lại mấy câu, liền nghe thấy tiếng của một cô gái hét lên.
Nghe thấy tiếng ồn ào, tinh thần Phan Hiểu Hiểu rung lên. Từ nhỏ cô đã thích xem náo nhiệt, đặc biệt là gặp phải chuyện như vậy lại càng hứng thú hơn, lập tức đứng dậy sải bước bước ra ngoài.