Nhìn đối phương phách lối như vậy, Giang Nguyên cũng lười nhiều lời với họ. Với thân phận của hắn bây giờ, tất nhiên không cần sử dụng công phu miệng lưỡi với đối phương làm gì. Vừa rồi thấy y ăn nói khiến người ta căm tức, lúc này mới ra mặt nói với đối phương đôi câu, tỏ chút thái độ mà thôi.

Nhưng tiểu tử kia thấy Giang Nguyên không nói nữa, sắc mặt lại sầm xuống, nói với Giang Nguyên bằng giọng giễu cợt:

- Tiểu tử, mày cứ lo mà giả bộ đi. Để xem lão tử hôm nay có chơi chết mày không?

Giang Nguyên không nói tiếng nào, quay sang đám người Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Thông báo cho ngoại viện dẫn người đi. Nếu không thì phiền phức lắm.

- Vâng.

Sắc mặt của Tuyên Tử Nguyệt lúc này cũng có chút khó coi. Mấy tên này đúng là quá liều lĩnh. Cô biết, với tính tình của Giang Nguyên, nếu đám người kia biết điều một chút, hẳn mọi chuyện sẽ được xử lý theo chiều hướng nhẹ nhất. Nhưng dám khiêu khích Giang Nguyên như vậy, đám người này đúng là tìm chỗ chết.

Đường đường là Ủy viên Hội Đồng Viện, cho dù là lãnh đạo cao tầng, nhìn thấy hắn cũng phải khách khí chào hỏi. Đám người này dám thể hiện trước mặt Giang Nguyên, đây không tìm chết chứ tìm gì?

- Này, còn định gọi điện thoại kêu người đến?

Gã tiểu tử thấy vậy, không nhịn được cười lạnh. Đây là nơi nào chứ? Là Kim Lăng đấy. Bất luận tỉnh, thành phố hay là quân khu, đều có người của mình. Bên phía mình có hai người có bối cảnh đứng đầu, tiểu tử này lại dám kêu người, đơn giản là ông thọ ngại sống lâu, không biết sống chết là như thế nào.

Gương mặt gã thanh niên mang súng không khỏi lộ ra vẻ trào phúng. Cha của y là nhân vật số hai trong quân đội. Cấp bậc của y lại không thấp, lại đi cùng với mấy vị đại thiếu, trên căn bản không có gì là không trấn được ở cái đất Kim Lăng này. Mặc dù nhìn người đối diện không phải người bình thường, nhưng đúng là không thức thời, dám ăn nói ngông cuồng ở đây.

Ngay cả mấy gã cảnh sát cũng âm thầm cười lạnh. Nếu không phải có người nổ súng, chuyện không tiện khống chế, cộng thêm cô gái và chàng thanh niên bị bắn kia dường như không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa đối phương tựa hồ cũng có bối cảnh. Nếu không, bọn họ đã sớm bắt người đi rồi.

Bây giờ bất quá chỉ là chờ mệnh lệnh của cấp trên và xe cứu thương đến thôi. Chỉ cần xe cứu thương vừa đến, một vị lãnh đạo nào đó đến nữa, lập tức bắt người trở về điều tra. Đối phương dám tùy ý như vậy, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Đối với việc khiêu khích và giễu cợt như thế, đám người Tuyên Tử Nguyệt dĩ nhiên là không thèm quan tâm, gọi điện trực tiếp về ngoại viện.

Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt còn chưa là thành viên chính thức của Thiên Y Viện, nhưng không ai trong viện mà không biết Tuyên tiểu thư. Các ban đều có lưu lại số điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, cũng biết vị Tuyên tiểu thư này phụ trách rất nhiều phương diện trong cuộc sống của Trưởng ban Giang. Hầu hết mọi thứ của Giang Nguyên đều do Tuyên Tử Nguyệt ra mặt, trên căn bản chính là phát ngôn viên của Giang Nguyên ở Thiên Y Viện.

Lúc này, ngoại viện nhận được điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, không dám thờ ơ.

- Vâng, gặp phải chút phiền toái. Nội viện có thành viên bị thương, Giang Nguyên cũng đang ở đây. Anh ấy yêu cầu ngoại viện điều động mang người có liên quan về viện điều tra.

Giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm túc. Sau khi trải qua sự việc phản loạn ở Thiên Y Viện, ngoại viện qua lại với Giang Nguyên cũng rất gần. Nghe chuyện như vậy, hơn nữa còn có Giang Nguyên ở đó, tất nhiên là không dám chần chừ.

Sau khi cúp điện thoại, Tuyên Tử Nguyệt trầm giọng nói với Giang Nguyên:

- Ngoại viện đã điều động, trong vòng năm phút nữa sẽ đến.

Giang Nguyên giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu, cũng chẳng thèm nói với đối phương, quay sang nhìn vị y sĩ thực tập bị thương đang nằm dưới đất.

Mặc dù mấy người bên kia không nghe rõ Tuyên Tử Nguyệt nói cái gì, nhưng mấy vị cảnh sát ở chính giữa lại nghe rất rõ ràng. Cô gái xinh đẹp kia nói với chàng thanh niên là ngoại viện gì đó đã lên đường, trong vòng mấy phút nữa sẽ đến, dường như không phải là đang giả bộ, sắc mặt liền có chút biến đổi.

Nếu đối phương nói là thật, như vậy rốt cuộc đối phương vận dụng người nào? Người của bên họ là tuyệt đối không thể nào rồi. Ít nhất cũng đã hai ba phút trôi qua, cấp trên hẳn cũng đã nhận được tin tức.

Chẳng lẽ là quân đội? Như vậy lại càng không có khả năng. Vừa rồi gã cầm súng là con trai của vị số hai quân khu, hơn nữa cấp bậc bản thân cũng không thấp.

Lập tức đám cảnh sát lại càng cẩn thận.

Giang Nguyên bước đến trước mặt y sĩ thực tập bị thương. Nhờ Hồi Thiên Châm, người này cũng đã tỉnh lại, đưa tay an ủi cô gái đang khóc không ngừng.

- Viện Viện, không sao đâu. Lãnh đạo của anh đến rồi. Không ai dám bắt chúng ta đâu. Những người này một người cũng không chạy thoát.

- Huhu, anh đừng nói nữa, em không sợ, em không sợ.


Lúc này, cô gái mặt đầy nước mắt liên tục gật đầu.
Advertisement
';
Advertisement