Gần như tất cả mọi người đều có chung một phản ứng như vậy.
Ngay cả Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc. Lúc này cũng có vẻ mặt cổ quái, nhìn Liêu Long Căn, nói:
- Anh nói Giang Nguyên thật sự đi mật khố bế quan sao?
- Đúng... Đã vào một ngày rồi...
Trên mặt Liêu Long Căn nở nụ cười khổ, gật đầu nói:
- Nghe nói cậu ta đem theo mười chai nước vào...
- Mười chai nước?
Từ Khải Liễu nhíu mày, như suy nghĩ gì đó, nói:
- Xem ra, cậu ấy đúng là muốn ở trong đó đến thứ năm mới ra!
- Đúng vậy... Tôi cũng hỏi lão La rồi, Giang Nguyên đã xin phép Lưu Mộc Dương, trong ba ngày này, không cho phép bất kỳ ai tiến vào mật khố...
Liêu Long Căn thở dài. Chậm rãi lắc đầu nói:
- Không biết lần này thằng nhóc này lại có chuyện gì mà cố chấp như vậy... Cho dù lần này không thể tham gia cuộc tuyển chọn thì hai năm nữa, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ phải đưa lão Ninh xuống, đến lúc đó nó tham gia tuyển chọn sẽ nắm chắc hơn thôi...
- Giờ, cậu ấy làm vậy, không biết có xảy ra vấn đề gì không...
Liêu Long Căn nhìn Từ Khải Liễu, nói:
- Hay là giờ chúng ta cưỡng chế đưa cậu ta ra khỏi mật khố? Nói chuyện này với cậu ấy, để cậu ấy không vì chuyện nhỏ đánh mất chuyện lớn?
Từ Khải Liễu nghe Liêu Long Căn nói vậy dường như cũng động lòng. Nhưng sau khi bà trầm mặc một lát liền chậm rãi lắc đầu một cái, nói:
- Thôi, Giang Nguyên không phải kiểu bất chấp hậu quả. Nếu cậu ấy đã muốn thử thì cứ để cậu ấy thử một chút...
- Hai năm nay thằng nhóc này cũng tạo ra được vài thành tích, khiến chúng ta phải vô cùng kinh ngạc. Lần này... ngại gì mà không xem thử chuyện gì xảy ra...
Ánh mắt Liêu Long Căn chợt lóe lên nhìn khuôn mặt mỉm cười của Từ Khải Liễu, lúc này cũng lắc đầu khẽ nở nụ cười, nói:
- Được rồi... Nếu viện trưởng cũng mong đợi ở cậu ấy như vậy, vậy thì chúng ta lại xem xem thử...
- Nếu như thằng nhóc này thật sự có thể khiến chúng ta thêm lần nữa khiếp sợ, vậy thì mười năm sau, lão Liêu tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu ấy!
Giang Nguyên lẳng lặng ngồi giữa đống sách, sách bên cạnh giống như mãi không thể đọc xong, chất bên cạnh hắn, dường như cả một ngày trôi qua chưa hề vơi đi quyển sách nào.
Ngón tay thon dài như ngọc vẫn không nhanh không chậm lật từng trang sách, giống như đang cẩn thận đọc. Nhưng tốc độ lật sách như vậy quả hơi nhanh một chút, không giống như đang đọc sách mà giống như người ta chỉ lật để kiểm tra sách vậy.
Nhưng lúc này, nếu có người nhìn vào đôi mắt nhìn chằm chằm quyển sách không nhúc nhích của Giang Nguyên thì có thể thấy, nhãn cầu của Giang Nguyên đang lướt qua lướt lại, hơn nữa đôi con ngươi đó dường như đang co rút nhanh chóng.
Có điều chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Giang Nguyên đã xem xong một quyển sách tương đối dày, sau đó tiện tay thả vào trong đống sách bên trái, rồi lại đưa tay cầm một quyển sách ở đống sách bên phải, tiếp tục đọc.
Cứ như vậy, sau khi liên tục xem xong ba bốn quyển, Giang Nguyên đặt sách đã xem lên đống sách bên trái rồi đứng dậy bước sang bên cạnh, đưa tay cầm chai nước rên bàn, mở nắp ngửa đầu uống “ừng ực” nửa chai nước rồi mới chậm rãi thở ra một hơi...
Thông gió trong mật khó tương đối tốt, Giang Nguyên nhẹ nhàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu đưa tay cởi quần áo trên người, chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi bắt đầu chậm rãi nằm bò xuống...
- Hộc... hộc...
Tứ chi Giang Nguyên chạm đất, giống như một con bạch hổ hung hãn, khí thế mạnh mẽ tùy ý cử động. Cùng với những cử động đó, những bắp thịt trên lưng thường ngày bị che giấu lúc này bắt đầu cuộn lên như thép...
Những bắp thịt đã hoàn toàn lộ rõ trên tứ chi của Giang Nguyên lúc này cùng những động tác không nhanh không chậm nhưng trông vô cùng uy mãnh đã thỉnh thoảng lộ ra lực bộc phát kinh khủng luôn được che giấu...