Sau khi nghe được Giang Nguyên lại vượt qua bài thi thực hành buổi chiều thì vẻ mặt Từ Khải Liễu không nén được sửng sốt một chút, sau đó lại nở nụ cười khó tin, nhìn về phía Lưu Mộc Dương, lắc đầu cười nói:
- Cậu ấy lại qua rồi. Chậc, chậc... không đơn giản, đúng là không đơn giản.
Từ Khải Liễu là Viện trưởng của Thiên Y viện dĩ nhiên biết rõ kỳ thi khảo hạch Y sư nhất phẩm khó khăn nhường nào. Nếu không bao nhiêu năm nay, trong Thiên Y viện cũng không phải chỉ có chín Y sư nhất phẩm.
Vốn bà còn đoán cho dù Giang Nguyên có vượt qua được bài thi viết thì cũng nhờ vào may mắn, nhưng không ngờ ngay cả thi thực hành Giang Nguyên cũng có thể qua được. Điều này thật sự khiến bà rất kinh ngạc.
Nên biết vốn bà và Lưu Mộc Dương cũng không gửi gắm hy vọng lần này Giang Nguyên có thể lấy được cấp bậc Y sư nhất phẩm và vị trí Ủy viên thường vụ.
Nhưng giờ Giang Nguyên đã thật sự có thể bước đến, chỉ còn cách Y sư nhất phẩm và vị trí Ủy viên thường vụ chỉ một bước chân.
Ở Bắc Kinh cách đó ngàn dặm, lúc này thời tiết tuy quang đãng nhưng nhiệt độ vẫn không cao. Ông cụ Dương ngồi trong phòng khách bưng ly Thanh Tâm trà nóng chậm rãi nhấp một miếng, sau đó mới hài lòng thở phào một cái, nhìn về phía đồng chí già, nhẹ giọng hừ nói:
- Lão Ngô... Tôi nói này, Thanh Tâm trà có phải là anh không có đâu, sao cứ phải đến chỗ tôi uống ké vậy!
Ông cụ mắt ưng bên cạnh khẽ hừ một tiếng, nhìn ông cụ Dương, nói:
- Lão Dương... Anh cũng đừng keo kiệt vậy chứ. Ai mà không biết đợt tết ít nhất anh có thêm một, hai cân... Không đến chỗ anh hưởng xái thì đến chỗ ai nữa chứ?
Ông cụ Dương nghe lão Ngô hừ một tiếng thì trên mặt thoáng lộ vẻ tự đắc, mỉm cười nói:
- Nhưng cũng không nhiều... Chỉ có một cân, còn bị thằng nhóc nhà tôi lấy đi vài lạng, còn lại cũng chỉ miễn cưỡng đủ mình tôi uống chút thôi...
- Lão Dương, anh cũng phung phí ghê nhỉ. Một năm chúng ta từ trên xuống dưới cũng chỉ có một cân. Anh nhiều hơn chúng tôi ít nhất gấp đôi mà còn chưa biết đủ...
Đồng chí lão Ngô nhìn bộ dạng đắc ý của lão Dương thì không kìm được thầm hừ một tiếng. Lão Dương này đúng là gặp may, mấy năm trước lại có giao tình với Giang Nguyên kia, thật sự khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.
Có điều lúc này đồng chí lão Ngô cũng không để ý đến chuyện ngưỡng mộ nữa, sau khi thở dài một chút, đôi mắt ưng liền lóe lên tia phiền muộn, nhìn về phía lão Dương, hừ giọng nói:
- Lão Dương... Tôi cũng không cố ý đến hưởng xái trà của anh đâu. Chắc anh cũng biết chuyện của thằng nhóc đáng chết nhà tôi rồi, không biết vì sao lại chọc giận cậu ấy, bị cậu ấy dẫn đến Thiên Y viện rồi...
- Giờ đã mấy ngày rồi, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì? Đến bây giờ vẫn chưa có một thông báo chi tiết nào. Tuy Thiên Y viện của cậu ấy giỏi, giờ cậu ấy cũng là thành viên Hội đồng Thiên Y viện. Nhưng ít nhiều gì không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật chứ?
Nói tới đây, đồng chí lão Ngô khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Lão Dương, kể ra quan hệ của anh với Giang Nguyên cũng thân, anh có thể hỏi giúp tôi một chút không?
- Hỏi một chút?
Đồng chí lão Dương chần chờ một chút, sau đó liền gật đầu, nhìn sắc mặt buồn bã của ông cụ Ngô, nói:
- Được... vậy để tôi hỏi giúp anh. Nhưng anh cũng biết... Thằng nhóc nhà anh tung thẳng vào cậu ấy, hơn nữa còn làm bị thương người của cậu ấy... Tôi cũng chỉ có thể hỏi khéo giúp, còn cậu ấy có nể mặt hay không là chuyện khác!
- Được được... Lão Dương anh hỏi giúp, ít nhiều gì cũng nhờ cậu ta châm chước một chút... Anh không biết chứ bà vợ tôi khóc trước mặt tôi hai ngày nay, bắt tôi phải đưa cháu của bà ấy về...
Đôi mắt ưng của lão Ngô đầy tức giận nói:
- Mặc dù cậu ấy là Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện, nhưng dù sao tôi cũng là ai chứ... Ít nhiều cũng phải nể mặt tôi một chút chứ! Cũng không thể để tôi đi tìm vị Viện trưởng Từ kia được...
- Được rồi được rồi... Lão Ngô, anh cũng đừng lầm bầm nữa, anh có gan thì tự đi lầm bầm với cậu ấy đi... Tôi gọi điện giúp anh là được chứ gì?
Nhìn đồng chí lão Ngô mặt mày buồn bã lầm bầm, ông cụ Dương khẽ hừ một tiếng; nhưng vẫn cầm điện thoại lên.
- A lô? A... Ừm... Được, cảm ơn...
Ông cụ Dương nghi ngờ nhíu mày một cái, cúp điện thoại nói:
- Thư ký của cậu ấy nghe máy, hình như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng...