Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Sau khi mọi người nhìn thấy chủ nhân của thanh âm kia, ánh mắt lại càng quỷ dị thêm vài phần.

Nữ ma đầu này đúng là cái gì cũng dám nói. Trên địa bàn Thiên Y Viện, dám giễu cợt Giang Nguyên trước mặt nhiều người. Nhưng trong giọng nói dường như có chút là lạ. Không chỉ là giễu cợt đơn thuần mà là mang chút ghen ghét.

Dĩ nhiên không ai dám nói rõ, chỉ cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt, muốn biết Giang Nguyên sau khi bị nữ ma đầu giễu cợt sẽ có phản ứng gì. Những người của Thiên Y Viện có thể ra mặt cho vị tân ủy viên thường vụ này hay không.

Nhưng mọi người phát hiện các thành viên Thiên Y Viện chung quanh không một ai lên tiếng, sắc mặt cũng có chút cổ quái nhìn cảnh tượng trước mặt, giống như không một ai cảm thấy vị Sơn Trường Đại Nhân châm chọc Giang Nguyên là một vấn đề lớn cả.

Giang Nguyên nghe được giọng nói này thì sững sờ, nhìn liền sang Tôn Diệu Nguyệt đang ngồi cách đó không xa, liền nở một nụ cười, gật đầu chào Eve rồi bước đến chỗ của Tôn Diệu Nguyệt.

Nhìn Giang Nguyên thân thiết nói chuyện với nữ ma đầu, thậm chí còn hàn huyên với hai đệ tử của Tôn Diệu Nguyệt, những gia chủ thế gia và chưởng môn các môn phái ngồi đằng sau đều trố mắt nhìn nhau. Tại sao Giang Nguyên và nữ ma đầu của Cổ môn lại quen thân như vậy? Cổ môn và Thiên Y Viện không phải kẻ thù của nhau sao? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Giang Nguyên và nữ ma đầu cũng thật có quan hệ?

Mấy vị chưởng môn và gia chủ thế gia vội vàng bắt chuyện những y sư quen biết trong Thiên Y Viện.

- Hồ y sư, tại sao tôi lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Một vị gia chủ thấp giọng cười trêu.

- Haha, cái này cũng khó mà nói.

Gương mặt vị Hồ y sư cũng hiện lên sự lúng túng, vội vàng chuyển sang một đề tài khác.

Thấy vẻ mặt lúng túng của đối phương, vị gia chủ này cũng không phải người ngu, lập tức nắm bắt được điều gì đó, vội vàng cười ha hả, sau đó không hỏi đến chuyện này nữa, nhưng khi quay sang nhìn Giang Nguyên, ánh mắt lại thêm mấy phần cổ quái và ước ao.

Đã đến giờ nghi thức bắt đầu. Các vị Ủy viên Hội Đồng Viện mỉm cười nhìn nhau, sau đó bước lên đài chủ tịch.

- Kính thưa các vị đồng nghiệp, các vị khách mời, hôm nay là ngày diễn ra nghi thức tấn thăng chức Ủy viên thường vụ cho Ủy viên Giang Nguyên.

- Trước tiên, tôi xin cảm ơn Sơn Trường của Cổ môn, Giang đường chủ của Tuyệt Y Đường, Lý gia chủ Giang Bắc, Tàng Nam...đã đến đây cùng tham dự.

- Đồng thời, càng phải cảm ơn hai vị Đại vu sư Draco và Portugo của bộ lạc Vu sư, Hầu tước Eve của Hội đồng trưởng lão Huyết tộc không quản đường xa vạn dặm đến đây chung vui.

- Một lần nữa, tôi xin đại diện cho Hội Đồng Viện Thiên Y Viện bày tỏ lời cảm ơn đến các vị.

- Ủy viên Giang Nguyên...

Liêu Long Căn đứng trước đài, nói một tràng cảm ơn, sau đó chốt lại:

- Tôi xin bày tỏ lời chúc mừng đến Ủy viên Giang Nguyên, chúc mừng cậu ấy đã thuận lợi tấn thăng y sư nhất phẩm. Xin mời Viện trưởng Từ Khải Liễu lên trao thụ hàm cho Ủy viên Giang Nguyên.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt và ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Giang Nguyên đứng trước đài, cúi đầu nhìn huy chương y sư nhất phẩm trên ngực áo của mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Từ Khải Liễu đứng trước micro, nhìn Giang Nguyên một cái rồi khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm giọng:

- Tôi xin đại diện cho Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, tuyên bố tấn thăng cho y sư nhất phẩm Giang Nguyên thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt một lần nữa vang lên. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào một bóng người cao ngất trên đài.

Tất cả mọi người đều biết, người thanh niên đó từ giờ trở đi, không ai có thể từ trên cao nhìn xuống hắn được nữa.

Hắn đã bước lên một đài cao. Chỉ là không biết sau này hắn còn có thể leo lên vị trí cao nào nữa hay không?

Giang Văn Ba nhìn chàng thanh niên trên đài, ánh mắt hiện lên một tầng sương mù, nhưng phần lớn là sự kiêu ngạo.

Đây là con trai ông, là con trai của Giang Văn Ba ông.

Giang phu nhân bên cạnh thì xúc động rõ ràng hơn, thậm chí còn móc khăn tay lấy ra chậm nước mắt, nhìn bóng người anh tuấn trên đài, không nhịn được có chút nghẹn ngào.

Ngay cả Giang Nguyệt Minh cũng hoàn toàn hưng phấn, cao hứng vỗ tay thật to.

Eve nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nét mặt của cô vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt màu ngọc bích lại lộ ra thần sắc khác thường.

Ngay cả hai nữ đệ tử của Cổ môn cũng nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc trên đài, mỉm cười vỗ tay, ánh mắt hiện lên thần sắc khác nhau, có xúc động, có hưng phấn, có sùng bái.

Tôn Diệu Nguyệt cũng thẳng người, than nhẹ một tiếng:


- Tên tiểu háo sắc này quả nhiên không tệ.
Advertisement
';
Advertisement