- Giang đường chủ, không ngại chứ?

- Không ngại, dĩ nhiên là không ngại rồi.

Nhìn gương mặt trang điểm diêm dúa của Tôn Diệu Nguyệt, sau đó nhìn hai cô gái đang ngượng ngùng bên cạnh, Giang Văn Ba mỉm cười gật đầu.

- Giang thúc thúc, dì Viên, chào hai người.

Hai cô gái liền lên tiếng chào hỏi.

- Ừm, Thanh Linh, Tiểu Vũ, đã mấy ngày không gặp rồi. Dì có chút nhớ hai con đấy.

Giang phu nhân ngồi bên cạnh khẽ cười, sau đó mới nhìn Tôn Diệu Nguyệt chính giữa. Đối với vị Sơn Trường Đại Nhân đại danh đỉnh đỉnh của Cổ môn, Giang phu nhân đúng là có chút hiếu kỳ.

Bà cũng đã nghe nói về Tôn Diệu Nguyệt từ lâu, hơn nữa còn nghe nói người này có quan hệ không rõ ràng với con trai bảo bối của bà.

Nhìn qua hai lần, Giang phu nhân đúng là có chút than thở. Không ai biết chính xác tuổi tác của Sơn Trường Đại Nhân, nhưng căn cứ theo điều tra thì khoảng chừng ba mươi. Dáng người và dung mạo có thể nói là xinh đẹp vô song, nghe nói thực lực rất kinh người.

Thực lực ít nhất là Thiên giai nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu thì không ai biết.

Tôn Diệu Nguyệt dĩ nhiên là cảm nhận được ánh mắt của Giang phu nhân, sau đó cười nói:

- Viên phu nhân, xem ra bà rất quen thân với hai đệ tử của tôi.

- Ừm, Sơn Trường Đại Nhân, Thanh Linh và Tiểu Vũ đều là bạn tốt của con trai tôi.

Giang phu nhân cười nói.

Giang Nguyệt Minh vẫn im lặng, lúc này nhìn Tôn Diệu Nguyệt, cười nói:

- Tôn Sơn Trường, nghe nói chị và anh trai của tôi quen nhau rất thân phải không?

- Sao?

Tôn Diệu Nguyệt quan sát Giang Nguyệt Minh, cười nói:

- Đúng, tôi và Giang Nguyên cũng xem như quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Giang thiếu đường chủ.

Nói đến đây, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt chuyển động, sau đó dịu dàng nói:

- Chậc chậc, dáng dấp của Giang thiếu đường chủ thật là anh tuấn, còn dễ nhìn hơn so với anh của cậu nhiều. Nào, đến xem Thanh Linh và Tiểu Vũ nhà tôi đi, cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy có thể, cậu hãy chọn lấy một người.

Khụ! Nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, Diêu Nhất Minh đang hớp ngụm trà liền suýt nữa phun ra ngoài, cũng may mà không bị sặc nhưng lại ho không nhẹ.

- Sư phụ.

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, gương mặt đỏ bừng. Từ Thanh Linh thì trầm tĩnh hơn Lý Tiểu Vũ, chỉ thoáng đỏ mặt một chút rồi cau mày nhìn Tôn Diệu Nguyệt, khẽ hừ một tiếng.

- Được rồi, sư phụ chỉ chọc Giang thiếu đường chủ một chút mà thôi. Ai mà không biết hai con chỉ thích anh trai của cậu ấy.

Nghe đệ tử của mình trừng mắt, Tôn Diệu Nguyệt không khỏi cười khan một tiếng.

Giang Nguyệt Minh vất vả lắm mới bình tĩnh lại, cười khổ nhìn vị Sơn Trường Đại Nhân đối diện. Bây giờ y mới biết được tại sao đại mỹ nữ này lại bị người ta gọi là nữ ma đầu.

Giang Văn Ba và Giang phu nhân ngồi nhìn mấy thanh niên trẻ tuổi cùng bàn, cũng không nhịn được mà phá lên cười. Chẳng qua khi nhìn lướt qua Sơn Trường Đại Nhân, cũng cảm thấy vị Sơn Trường Đại Nhân này dường như không đáng sợ như người khác đã nói.

Lúc này, bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng chậm rãi bước vào bên trong nhà ăn. Một đám tân khách rối rít đứng dậy. Nên biết rằng, đám gia chủ chưởng môn này ngày thường đều ngạo mạn, hò hét trên giang hồ, nhưng so với Thiên Y Viện thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Advertisement
';
Advertisement