Cha con Tề gia đối mặt với hắn, trước tình thế không cách nào thay đổi được cục diện, làm ra lựa chọn như vậy cũng là chuyện bình thường. Đối với chuyện như vậy, Giang Nguyên cũng không muốn nhúng tay hay có bất cứ động tác gì đặc biệt. Bây giờ hắn đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, chuyện không tìm lên đầu hắn, hắn cũng không muốn tìm đến chuyện. Trừ phi đối phương tìm hắn. Dù sao cũng sẽ do nhóm người Từ Khải Liễu quyết định, cũng tiết kiệm được phiền phức.

Nhớ đến vẫn còn một đống phiền phức lớn, Giang Nguyên cảm thấy nhức đầu vô cùng. Bởi vì nội viện vẫn còn một cái gai đang ở, là hầu tước Eve, sau nghi thức tấn thăng vẫn chưa rời đi.

Vốn Giang Nguyên tưởng rằng Eve chỉ lưu lại hai ngày rồi sẽ rời đi, cho nên đã để cho Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dẫn Eve đi dạo Kim Lăng một chút. Dù sao người ta cũng không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng ai nghĩ đến cô ở Thiên Y Viện đã mấy ngày nhưng không đề cập đến chuyện rời đi, không khỏi khiến cho Giang Nguyên choáng váng đầu óc.

Người nước ngoài lưu lại Thiên Y Viện không phải là không có tiền lệ. Bây giờ có hai vu sư của bộ lạc vu sư, phần lớn thời gian cũng lưu lại Thiên Y Viện. Hiện tại vị Hầu tước này ngày ngày đi theo Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, thỉnh thoảng còn cộng thêm Mã Tiểu Duệ ra ngoài đi dạo phố. Sau khi trở về thì thành thật ở trong nhà khách của viện, tu luyện và nghỉ ngơi, nhiều lúc so tài với hai đại vu sư, trên căn bản thì không ra khỏi nhà khách. Thật sự khiến cho không người nào có thể thúc giục vị Hầu tước các hạ này trở về địa bàn của mình.

Thấy Eve không chịu đi, Giang Nguyên cũng cảm thấy khó xử. Vốn lần trước đã xuất hiện nhiều lời đồn đãi, bây giờ Eve lại không chút cố kỵ chạy đến, lại càng tạo ra nhiều lời đồn đãi hơn. Hiện tại Eve lại không chịu rời đi, vẫn tiếp tục ở lỳ trong viện, Giang Nguyên đúng là không còn cách nào.

Tuy nói lần này Eve phụng lệnh mà đến, đoán chừng cũng không thoát khỏi quan hệ quốc hội Huyết tộc thèm thuồng máu của hắn, nhưng Giang Nguyên nhìn biểu hiện của Eve, trong lòng âm thầm than thở.

Vị hầu tước Huyết tộc xinh đẹp này, mặc dù thoạt nhìn là một cô gái sắc bén, nhưng bản tính tương đối hiền lành. Từ tình thương yêu dành cho đứa em trai của mình là có thể nhận biết được.

Hơn nữa, sau khi Eve uống máu của hắn, dường như đã phát sinh cảm xúc đặc biệt đối với hắn. Giang Nguyên bây giờ cũng không còn là cậu trai mới lớn nữa. Trải qua chuyện của Tuyên Tử Nguyệt và Từ Thanh Linh, nếu còn không nhìn ra được cảm giác đó của Eve thì đúng là dở thật.

- Chị, ở Thiên Y Viện như thế nào? Cái tên đáng chết kia không có khi dễ chị chứ?

Nghe giọng nói của Fitt trong điện thoại, Eve chỉ cảm thấy lỗ mũi của mình ê ẩm. Thời gian ở Thiên Y Viện, tuy nói người của Thiên Y Viện rất khách sáo đối với cô, nhưng vẫn luôn xa lạ. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu là thường xuyên dẫn cô ra ngoài đi dạo thì những người còn lại khi nhìn cô, luôn tỏ ra phòng bị, thậm chí là thống hận.

Cái tên Giang Nguyên đáng chết kia, từ sau khi cô lộ ra khí tức mê luyến hắn, tên kia dường như cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu cố ý trốn tránh cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Eve lại càng ê ẩm. Là một Hầu tước Huyết tộc cao quý, không quản đường xa vạn dặm mặt dầy đến hang ở của kẻ địch, chẳng những phải đối mặt với sự lạnh lùng của mọi người, hơn nữa còn phải cẩn thận đến gần cái tên đáng chết kia, Eve càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.

Nhưng lúc này, nghe Fitt hỏi, cô liền hít một hơi dẹp bỏ sự ghen tuông trong lòng, cười nói:

- Fitt, chị ở đây rất tốt, em không cần lo lắng cho chị. Mặc dù người của Thiên Y Viện luôn phòng bị chị, nhưng coi như không tệ. Chị ở trong viện của họ, nhưng họ cũng không giám sát chị điều gì. Chị nghĩ chị có thể dần dần cải thiện quan hệ với Giang Nguyên.

- Chị, nếu chị ở bên đó không tốt, hay chị về đi? Bây giờ chị là Hầu tước trẻ nhất của Huyết tộc chúng ta, nếu chị không muốn ở đó, Hội đồng trưởng lão cũng không thể không để ý đến suy nghĩ của chị.

Fitt xem như hiểu rất rõ người chị của mình. Y thậm chí có thể hiểu được cảm giác của chị trong hang ổ của địch là như thế nào.

Cho dù hội đồng trưởng lão khẳng định Thiên Y Viện sẽ không làm gì chị, nhưng cuộc sống như vậy tuyệt chẳng có gì tốt. Trừ phi vị mới tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Giang Nguyên kia chiếu cố chị một chút. Nếu không, hoàn toàn có thể đoán ra tình huống của chị ấy bây giờ.

Cúp điện thoại, ánh mắt của Eve lại càng kiên nghị thêm mấy phần. Vốn cuối năm ngoái, khi Thiên Y Viện phát sinh biến cố, Hội đồng trưởng lão đã ra lệnh bảo cô mau sớm đến Hoa Hạ, nghĩ biện pháp tiếp cận Giang Nguyên, ít nhất là phải giữ mối quan hệ tương đối tốt đẹp với hắn. Thậm chí Hội đồng trưởng lão còn yêu cầu cô khi cần thiết thì phải hy sinh đầy đủ, đổi lấy quan hệ với Giang Nguyên.

Khuất phục như vậy, đối với Eve mà nói, là tương đối khó tiếp nhận. Mặc dù cô không hề cự tuyệt, thậm chí là khá có hảo cảm với Giang Nguyên, nhưng sự khuất nhục này vẫn nằm sâu trong lòng cô. Tuy nhiên, đối mặt với mệnh lệnh của hội đồng trưởng lão, khi vẫn còn là Bá tước, căn bản không cách nào đối kháng.

Nhưng cô vẫn còn nhớ ngày hôm đó, khuất nhục như vậy đã bị cô rửa sạch.

Hôm đó, cô mang theo chút khuất nhục bước lên con đường đến Hoa Hạ. Nhưng khi cô vừa lên máy bay, liền cảm thấy tim mình truyền đến một cảm giác nóng bỏng khó mà áp chế.

Là một Bá tước Huyết tộc, trải qua mấy lần lên cấp, cô vui mừng xác nhận, cô đã thật sự lên cấp lần nữa.

Đối với một Huyết tộc mà nói, việc lên cấp là vô cùng quan trọng. Hơn nữa còn trong thời khắc mấu chốt, cho nên, cô lập tức nhảy xuống máy bay trở về lâu đài.

Advertisement
';
Advertisement