Giang Nguyên đưa tay nhéo cái má phúng phính của Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nhìn về phía Diêu Nhất Minh nói:

- Anh gọi điện cho Mã Tiểu Duệ, bảo cô ấy chuyển tiền đi... Cố gắng làm xong thủ tục trong ngày mai, chúng ta phải rời đi rồi...

- Vâng, trưởng ban.

- Ngày mai chúng ta phải rời đi sao? Không ở thêm hai ngày nữa à? Về viện à?

Nghe Giang Nguyên nói mai phải rời đi, Phan Hiểu Hiểu vốn đang hưng phấn vì nghe thấy Giang Nguyên chắc chắn sẽ mua căn biệt thự kia giờ sắc mặt lập tức ảm đạm, dùng ánh mắt không nỡ nhìn Giang Nguyên, cẩn thận nói.

Giang Nguyên nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thì cuối cùng cũng không nhịn được cười, lại nhéo gương mặt đáng yêu kia của cô, cười haha, nói:

- Dĩ nhiên không phải trở về viện. Ai nói phải về viện?

- Không phải trở về viện? Vậy chúng ta đi đâu?

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy không phải trở về viện liền hưng phấn nói.

- Không phải hôm qua lúc tới anh đã nói rồi sao... Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới mà?

Giang Nguyên cười híp mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu, trêu ghẹo nói:

- Đương nhiên là đi vòng quanh thế giới. Chúng ta sẽ cùng đi!

- Anh nói thật à?

Phan Hiểu Hiểu nhìn khuôn mắt đang cười híp mắt của Giang Nguyên, không tin. Cô nhìn chằm chằm Giang Nguyên với vẻ mặt nghiêm túc, nói.

- Thật!

Giang Nguyên nhún vai một cái.

- Không lừa em chứ?

Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu càng thêm nghiêm túc, nhìn chằm chằm Giang Nguyên, nói.

- Dĩ nhiên là không...

Giang Nguyên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phan Hiểu Hiểu thì cuối cùng cũng không nhịn được, cười to nói:

- Được rồi được rồi... Đi chuẩn bị một chút, sau đó thương lượng với Tử Nguyệt xem muốn đi đâu... Đưa những nơi muốn đi nhất sắp lên trước, lần này chưa biết chắc chúng ta sẽ đi bao lâu, nên nhanh chóng xếp những nơi muốn đi nhất lên trước rồi tính sau!

- Thật ạ!

Cuối cùng Phan Hiểu Hiểu phát hiện Giang Nguyên không nói đùa thì nhảy cỡn lên, mặt đầy hưng phấn và ngạc nhiên, vui vẻ chạy vào trong nhà. Có điều vừa chạy đi thì cô lại quay vòng trở lại, hét lớn với Diêu Nhất Minh:

- Anh Diêu... Mau đi gọi điện cho Tiểu Duệ, bảo chị ấy mau gửi tiền qua, đừng trì hoãn thời gian của chúng ta.

- Biết rồi, biết rồi... Lát nữa tôi gọi ngay, không trì hoãn được đâu mà...

Diêu Nhất Minh nhìn thấy vẻ hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu thì cũng không nhịn được, cười gật đầu liên tục, cam đoan nói.

Diêu Nhất Minh nhìn Phan Hiểu Hiểu nhảy cà tưng chạy vào trong nhà thì mới thu hồi ánh mắt, đi về phía Giang Nguyên, thấp giọng nói:

- Trưởng ban... Bên phía viện...

- Chuyện này không sao, anh không cần phải lo, lát tôi sẽ gọi điện cho Viện trưởng...

Giang Nguyên cười lắc đầu, nhìn Tiểu Bảo trong lòng Eve, lãnh đạm nói:

- Dù sao cũng có máy bay, có chuyện gì chúng ta cũng về kịp mà. Cứ đi trước hẵng tính...

Lần này cho dù có chuyện gì cũng không quan trọng bằng mọi người đều vui vẻ...

Giang Nguyên cười nhìn Diêu Nhất Minh nói.

- Vâng...

Diêu Nhất Minh nhìn ông chủ tùy hứng của mình, lúc này chỉ có thể liên tục gật đầu. Trong mắt anh thoáng lóe lên tia lo lắng nhưng lại nhanh chóng thay bằng tia hâm mộ.

Chiếc trực thăng chậm rãi cất cánh cuốn theo con sóng cực lớn, thổi cho nhánh cây cách đó không xa nhẹ nhàng nhảy múa, sau đó bay lên độ cao dự định trong cái vẫy tay đưa tiễn của đám Giang Văn Ba. Chiếc trực thăng bắt đầu dần dần quay đầu đi về phía trước, rời xa hòn đảo xinh đẹp đã ở mấy ngày nay.

Advertisement
';
Advertisement