Dù thế nào, là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, hành động của Giang Nguyên luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác. Mặc dù hắn trực tiếp từ Nam Đảo vượt đại dương bay đi Pháp, nhưng tin hắn xuất cảnh đi Paris vẫn nhanh chóng truyền đến tai người hữu tâm.

- Giang Nguyên sau khi gặp mặt nhóm Giang Văn Ba thì trực tiếp bay đi Paris?

Lưu Phong nhìn báo cáo trong tay, chân mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn thuộc hạ trước mặt nói:

- Hắn vừa mới thăng chức lên Ủy viên thường vụ Hội đồng viện không lâu, hơn nữa còn mới nhận phân quản vài lãnh vực, chuyện gì mà có thẻ khiến hắn bỏ lại những chuyện này, bay thẳng đi Paris?

Thuộc hạ đứng trước bàn làm việc của lão lúc này trên trán đã đổ mồ hôi, cung kính kêu lên:

- Nguyên nhân tạm thời vẫn chưa tra ra được ạ!

Lưu Phong nghe vậy ánh mắt hơi lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Phế vật. Có thể khiến Giang Nguyên vứt bỏ tất cả chạy đi Paris, không thèm quay về viện thì chắc chắn là chuyện lớn. Vậy mà các người cũng không điều tra ra được!

- Thuộc hạ nhất định sẽ cho cho người tiếp tục nhanh chóng điều tra!

Sau khi bị Lưu Phong quát vài câu, tên thuộc hạ này không dám bao biện nhiều, chỉ vội vàng trầm giọng kêu.

- Ừm.

Lưu Phong gật đầu một cái, sau đó mới nói tiếp:

- Tình hình Tề gia như thế nào rồi? Thiên Y viện có nói gì chưa?

- Tề Lãng nhận được mấy đan dược của Môn chủ ban thưởng, trông có vẻ tương đối hài lòng. Còn Thiên Y viện hôm qua cũng cử người đến Tề gia răn dạy, mặc dù trong tối Tề gia có chút khó hểu, có điều tôi nghĩ có lẽ Tề Lãng sẽ không vấn đề gì!

Thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức đáp lại.

- Ừm... Hiểu rồi, lui xuống đi. Mau điều tra rõ nguyên nhân Giang Nguyên đột nhiên xuất hành, biết chưa?

- Vâng... Môn chủ.

Lúc này hình ảnh chuyển tới Tề gia Nam Cương. Gương mặt Tề Lãng lúc này đang lạnh lẽo đứng trước chủ vị của nghị sự đường, lạnh lùng nhìn những người trước mắt, xùy giọng cười nói:

- Sao? Các người thật sự cho rằng các người là tay sai của Thiên Y viện à? Thiên Y viện tùy tiện cử một người tới, các người đã bị dọa đến thế này sao?

- Tề Lãng anh dám dựa dẫm Cổ Môn, anh muốn Tề gia chúng ta đi vào chỗ chết sao?

Nhị gia của Tề gia mặt đầy căm phẫn nhìn Tề Lãng, tức giận quát:

- Bây giờ cha con các người lập tức tới Thiên Y viện chịu đòn nhận tội, tránh Tề gia chúng ta rơi vào cảnh không cách nào quay đầu lại đi!

- A, Tề Minh Nghĩa, anh là gia chủ hay tôi là gia chủ? Anh có tư cách gì nói chuyện với gia chủ tôi đây như vậy chứ?

Tề Lãng cười lạnh một tiếng nói.

- Tôi có tư cách gì ư?! Hừ! Tôi thân là một thành viên của Tề gia, còn gia chủ anh đây giờ đã hoàn toàn không đủ tư cách nữa. Anh đang kéo Tề gia chúng ta xuống vực sâu, sao tôi không thể chỉ trích anh cứ?

Tề Minh Nghĩa lạnh giọng cười lạnh nói:

- Bây giờ, tôi dùng thân phận thành viên Hội nghị sự của Tề gia ta chính thức vạch tội anh. Tôi yêu cầu các vị Trưởng lão Hội nghị sự bãi miễn thân phận gia chủ của Tề Lãng anh, và dẫn cha con anh đến Thiên Y viện chuộc tội!

Nghe Tề Minh Nghĩa nói vậy, chư vị trưởng lão Tề gia ngồi đây lúc này cũng đều dồn ánh mắt nhìn về phía Tề Lãng ở vị trí chủ vị, ánh mắt có chút bất thiện.

Tề Lãng thấy ánh mắt mọi người không còn cung thuận như xưa liền liền cười khẽ một tiếng. Mấy lão già kia đã bị Tề Minh Nghĩa giật dây nên cho rằng họ có gan to ngất trời thật sao?

- Tề Lãng... Anh còn gì để nói không?

Cuối cùng, lúc này một lão giả trong tộc đã nhảy ra trong sự ra hiệu của Tề Minh Nghĩa, gây khó dễ Tề Lãng.

- Haha.

Nhìn thấy viên đạn đầu tiên bắn ra này, Tề Lãng khẽ cười một tiếng, sau đó lấy từ trong túi ra hai bình ngọc nhỏ.

Nhìn hai bình ngọc nhỏ trong tay, tất cả mọi người đều khẽ sửng sốt. Tề Lãng mở nắp hai bình ngọc nhỏ ra, sau đó đổ vào lòng bàn tay, một mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt tràn ra từ hơn hai mươi viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay Tề Lãng. Rất nhiều lão giả trong tộc đều kinh ngạc kêu lên.

- Đây là cái... cái gì?

- Đây là Hồng Vân Đan?

- Đúng... Hình như đây là Hồng Vân Đan...

Sau khi hít mùi hương kia liền khiến tâm thần của mọi người trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Một vài lãi giả trong tộc lúc này cũng kinh ngạc ngồi bật dậy khỏi ghế, dài cổ nhìn sang những viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay Tề Lãng.

Chỉ có Tề Minh Nghĩa và lão giả vừa bước ra ban nãy thì sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn những viên đan dược kia, trố mắt nhìn nhau.

- Không sai, đây là Hồng Vân Đan.

Tề Lãng run run đưa tay phô bày trước mặt các lão giả, cười lạnh nói:

- Hai mươi viên...

- Hai mươi viên... Hai mươi viên Hồng Vân Đan...

Các lão giả trong tộc vui mừng và kinh ngạc kêu lên.

Advertisement
';
Advertisement