Sau khi người kia được kéo lên boong thuyền, lập tức có người mang đến một thùng cấp cứu, cắt bỏ bộ đồ lặn của y, bắt đầu xử lý vết thương trên đùi.

Giang Nguyên cầm lấy chiếc khăn lông Eve đưa sang, nhẹ nhàng lau người, nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, trầm giọng nói:

- Tăng tốc quay về điểm xuất phát.

- Vâng.

Thấy sắc mặt ngưng trọng của Giang Nguyên, Diêu Nhất Minh lập tức cầm điện thoại vô tuyến, nói:

- Dùng tốc độ nhanh nhất trở về điểm xuất phát.

Mệnh lệnh đưa xuống, chiếc du thuyền khởi động động cơ, đổi hướng tăng tốc chạy về phía bờ biển.

Sau khi lau khô người, Giang Nguyên bước đến bên cạnh người kia, hỏi:

- Tình huống thế nào rồi?

- Thường ủy Giang, viên đạn đã được lấy ra, không chạm đến động mạch chủ, nhưng tổn thương hai động mạch nhỏ. Bây giờ đã tạm thời cầm máu, nhưng phải tiến hành giải phẫu.

Người phụ trách khám bệnh vội vàng đáp.

- Ừm.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh người kia, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của y, mỉm cười một tiếng rồi đưa tay giao lại sợi dây chuyền và usb cho y, nói:

- Được rồi, anh hãy cầm lại cái này đi, sau đó tự mình nộp lên.

Nhìn gương mặt mỉm cười của Giang Nguyên, người kia liền gật đầu, nói:

- Cảm ơn cậu, nhưng xin hãy rời khỏi đây đi. Cách đây hai hải lý, đối phương có một cái tàu lặn. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.

- Yên tâm đi, nếu tôi đã cứu anh, nhất định sẽ không để anh xảy ra vấn đề.

Giang Nguyên khẽ cười nói:

- Đúng rồi, anh tên gì? Nếu không tiện thì danh hiệu cũng được, để tiện cho tôi xưng hô.

- Tôi tên Thiết Quân. Cậu có thể gọi tôi như vậy.

Gương mặt người kia lộ ra nụ cười khổ, cố gắng đưa lại cái usb cho Giang Nguyên, nói:

- Nếu như có thể, xin cậu hãy giúp giữ giùm tôi cái này. Sau đó giao lại cho cục 3. Bọn họ sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho tôi đâu.

- Tôi có trở về hay không cũng không quan trọng, nhưng xin cậu hãy giúp tôi mang nó về nước.

Nhìn bàn tay run rẩy và cái usb, Giang Nguyên cười một tiếng rồi nhận lấy, nói:

- Được rồi, để tôi tạm giữ giùm anh. Yên tâm đi, du thuyền của chúng ta rất nhanh có thể cập bờ. Bây giờ tôi sẽ bảo chuẩn bị trực thăng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mấy tiếng nữa chúng ta có thể rời khỏi nơi này.

- Không dễ dàng đâu. Thực lực đối phương rất mạnh. Nếu tôi không thoát đi bằng đường biển, cũng sẽ không dễ dàng bị đối phương đuổi theo.

Thiết Quân cười khổ, nói:

- Xin cậu hãy chú ý. Bây giờ tôi khuyên cậu nên để tôi đi đi. Chỉ cần đối phương không chú ý đến cậu, cậu mới có thể an toàn đem thứ này trở về. Còn không, tôi sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của cậu mất.

- Được rồi, đừng lo lắng nữa, trước cứ nghỉ ngơi thật khỏe. Trong vòng một tiếng nữa chúng ta có thể cập bờ. Tôi sẽ hộ tống anh an toàn trở về.

Dứt lời, Giang Nguyên gật đầu với người bên cạnh. Nhìn Thiết Quân được đưa vào khoang thuyền, lúc này mới quay sang nói với Diêu Nhất Minh:

- Bảo trực thăng chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời tiến hành dịch dung. Thông báo cho ban Ngoại giao và Hậu cần, bảo bọn họ chuẩn bị giấy chứng nhận, đồng thời liên lạc với phòng làm việc chính phủ. An bài xong công việc, chúng ta tùy thời có thể dùng thân phận nhân viên ngoại giao của đại sứ quán, nhằm bảo đảm tính an toàn và tư mật, để anh ấy có thể bình an về nước.

Nghe Giang Nguyên nói, Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước nhanh vào khoang thuyền. Y phải đến phòng điều khiển, tiến hành liên lạc với một số nơi.


Đối mặt với tình huống trước mắt, ngay cả Giang Nguyên cũng coi trọng như vậy, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất, chứ đừng nói chi còn có đám người Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo, lại càng không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Advertisement
';
Advertisement