Trên hình ảnh vệ tinh đang có một điểm sáng nhẹ nhàng di động.
Nhìn thấy điểm sáng màu đỏ này, người kia lại gõ lên bàn phím mấy lần, hình ảnh nhanh chóng được phóng đại, là một chiếc du thuyền sang trọng đang di chuyển với tốc độ cao.
- Đáng chết. Đối phương đã tiến vào khu vực biển Hy Lạp, còn cách bốn hải lý.
Người nọ nhìn số liệu, tức giận vỗ lên bàn một cái.
Sắc mặt người kia cũng trở nên phiền muộn, hít sâu một hơi, nói:
- Mau chóng liên lạc với trụ sở chính, yêu cầu chính phủ Hy Lạp ngăn lại giúp, nhất định không được để vật kia bị mang đi.
- Trưởng ban, bây giờ chúng ta đã tiến vào khu vực biển Hy Lạp.
Diêu Nhất Minh cung kính hồi báo.
- Tiếp tục tăng hết tốc lực. Nếu như có thể, chúng ta phải nhanh chóng đưa Thiết Quân đến đại sứ quán tại Hy Lạp. Còn nếu không được, chúng ta yêu cầu tất cả lực lượng cổ võ bên ngoài, bảo vệ cho chúng ta tìm được chỗ ở an toàn.
Giang Nguyên cầm cái usb trong tay, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Minh, trầm giọng nói.
Là thành viên Cô Lang lúc trước, hắn biết đặc công của một quốc gia mạnh đến cỡ nào. Đặc biệt đối với một số quốc gia lớn mà nói, bọn họ thậm chí còn có thể nhờ lực lượng cổ võ trên thế giới trợ giúp. Theo tình huống trước mắt, đối phương vì đuổi giết Thiết Quân, thậm chí còn vận dụng cả tàu lặn. Bây giờ vật này nằm trong tay hắn, chỉ sợ đối phương sẽ nhắm vào hắn luôn.
Vì thứ này, đối phương sẽ thỉnh cầu Hy Lạp trợ giúp. Như vậy, hắn nhất định phải làm xong hết thảy ứng đối. Nhưng bây giờ hắn cần phải đảm bảo chính là du thuyền của hắn phải an toàn lên bờ. Mặc dù đã tiến vào bờ biển Hy Lạp, hơn nữa nước nơi này không đủ sâu, đối phương không thể trực tiếp truy kích, nhưng vẫn phải phòng bị đối phương vận dụng tiếp viện.
So với một số quốc gia, sức ảnh hưởng của Hoa Hạ ở Hy Lạp yếu hơn rất nhiều. Vì thế không thể không đề phòng.
Eve lên tiếng:
- Huyết tộc chúng tôi cũng có một lực lượng tồn tại ở đây. Nếu cần trợ giúp, chúng tôi có thể giúp một tay.
Giang Nguyên trầm ngâm một chút. Thiên Y Viện và Hoa Hạ không mạnh ở Hy Lạp, nhưng Huyết tộc đối với các nước Châu Âu mà nói thì lại rất mạnh. Hy Lạp tất nhiên là như vậy, lập tức cười nói:
- Tốt lắm. Eve, làm phiền mọi người rồi.
Nghe Giang Nguyên đồng ý, Eve vui vẻ bước sang một bên, cầm điện thoại bắt đầu an bài.
Từ lúc Thiết Quân xuất hiện, rất nhiều lực lượng đã bắt đầu vận chuyển. Lúc này, có một số ngành đã phát ra thỉnh cầu đối với Hy Lạp.
Thường vụ bộ Chính trị Hoa Hạ, bộ Ngoại giao đã bắt đầu liên lạc với đại sứ quán Hoa Hạ tại Hy Lạp. Đối mặt với thỉnh cầu của ngoại viện Thiên Y Viện, người phụ trách Thường vụ bộ Chính trị nhìn thấy văn kiện khẩn cấp, liền buông bỏ hết thảy, tự mình theo việc này.
Quân đội của Hoa Hạ nhận được thông báo của Thường vụ bộ Chính trị, cũng bắt đầu tiến hành tra xét xem Thiết Quân thuộc về đơn vị nào và vật trong tay là thứ gì.
Tất cả đều vận chuyển hết tốc lực, bao quanh chiếc du thuyền. Một thiết bị vệ tinh luôn nhìn chằm chằm hướng đi của chiếc du thuyền. Mà phía Hy Lạp cũng đã nhận được lời thỉnh cầu của một nước nào đó, cũng bắt đầu hành động.
- Còn bao lâu nữa mới đến bến tàu?
Giang Nguyên nhìn đồng hồ, khẽ cau mày hỏi.
- Trưởng ban, chúng ta còn khoảng nửa tiếng nữa.
Diêu Nhất Minh cung kính trả lời.
- Ừm.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó thở ra một hơi.
Hắn biết rất rõ, theo tình huống trước mắt, rất có thể hắn đã bị đối phương theo dõi. Nếu không có đám người Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng không cần lo lắng như vậy. Nhưng bây giờ có bọn họ ở đây, đến lúc làm việc sẽ có chút bó tay bó chân, nhất định phải đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Nhưng hắn cũng không thể bỏ Thiết Quân được. Là thành viên của Cô Lang lúc trước, hắn biết rõ sự cống hiến và trả giá của những đặc công vì quốc gia. Hắn không thể bỏ Thiết Quân, cũng như không thể buông bỏ các thành viên Cô Lang năm đó.
Sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt Giang Nguyên trở nên kiên nghị, quay sang nhìn Eve:
- Tình huống bên cô thế nào rồi?
- Đã an bài xong. Người của chúng tôi đã bắt đầu chạy sang bến tàu.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Giang Nguyên, Eve đáp.
- Được, bất kể thế nào, chỉ cần lên bờ, hãy bảo người của bên cô và thuộc hạ của tôi toàn lực bảo vệ Tiểu Bảo rời khỏi.
Giang Nguyên gật đầu nói.
- Vậy còn các anh?
Eve cau mày, lo lắng nói:
- Với năng lực của chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ hộ tống mọi người an toàn rút lui.
Giang Nguyên cười một tiếng, nói:
- Không được, lần này không đơn giản đâu. Bây giờ tôi chỉ hy vọng mọi người phối hợp với nhân viên của tôi, bảo vệ Tiểu Bảo. Dĩ nhiên, nếu như có thể, chúng ta cùng nhau rút lui, như vậy sẽ tốt hơn.
Nhìn nụ cười ngưng trọng của Giang Nguyên, Eve gật đầu một cái. Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy biểu hiện ngưng trọng của người thanh niên này. Lần này xem ra chuyện không đơn giản như cô đã nghĩ.