Bên mình khi ứng đối cũng sẽ phải cố kỵ. Một khi bùng nổ mâu thuẫn với quân chính phủ, sự tình sẽ khó mà khống chế.

Bây giờ đã có người của đại sứ quán chạy đến, ngăn cản đối phương cường công, chuyện này tạm thời hòa hoãn, chuyện tiếp theo là xem chính phủ Hoa Hạ và Hy Lạp trao đổi với nhau.

Giang Nguyên cau mày, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bảo người của đại sứ quán lên thuyền mang đồ vật đi.

- Vâng, Trưởng ban.

Diêu Nhất Minh đáp một tiếng, sau đó bước ra ngoài gọi điện thoại.

Lâm Quốc Huy nhận được điện thoại, trong lòng phát khổ. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Y chạy đến đây là vì vật kia hay là vì người trên thuyền?

Rốt cuộc đó là vật gì? Nó quan trọng hay là người trên thuyền quan trọng?

Nhưng lúc này y không còn lựa chọn nào khác. Thân là Tham tán đại sứ quán, khi nào cần làm chuyện mạo hiểm như vậy? Mấy chuyện này vốn nên để các võ quan làm mới đúng?

Trung tá Hubert nghe đối phương nói chuyện điện thoại, chỉ trả lời đôi câu rồi cúp máy, liền biết đối phương chỉ sợ đã nhận được mệnh lệnh gì, lập tức nghiêm trọng đứng đợi, trong lòng suy nghĩ, y còn chưa nhận được mệnh lệnh của cấp trên, xem như chỉ có thể kéo dài miệng lưỡi với đối phương mà thôi.

Nghĩ đến điều này, Trung tá Hubert lại càng căm tức. Y ghét nhất là giao thiệp với quan viên chính phủ, chứ đừng nói cho là nhân viên ngoại giao am hiểu miệng lưỡi nhất. Nhưng lúc này y không thể không ứng phó.

Trent đang len lén bước đến sau lưng hai người không xa, nghe Tham tán Hoa Hạ nói muốn lên thuyền xác nhận tình huống thương vong, trong lòng bỗng nhiên căng lên.

Nếu để cho Tham tán Hoa Hạ lên thuyền, vật kia làm sao mà lấy lại được nữa? Một khi rơi vào trong tay Tham tán Hoa Hạ, y sẽ không thể làm gì được nữa. Bây giờ, không có bất kỳ người nào dám động thủ với nhân viên ngoại giao cao cấp của Hoa hạ. Nếu để y lên thuyền, chiến tranh sẽ được mở ra.

Nhưng bây giờ, bên phía y đã gây ra cảnh tượng lớn như vậy, không có vật kia, hành động xem như hoàn toàn thất bại. Nghĩ đến đây, Trent lại càng khẩn trương hơn, nhìn chằm chằm Trung tá Hobert, sợ y nhất thời hồ đồ mà đồng ý.

- Không được, tuyệt đối không được. Trước khi người của chúng tôi xác nhận được thân phận của đối phương, các người tuyệt đối không được phép tiếp xúc với họ.

Trung tá Hobert cũng không phải là loại người hồ đồ. Sau khi nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của Trent, mặc dù trong lòng hận không thể đáp ứng yêu cầu của đối phương ngay lập tức, để tên Trent kia phải tức ói máu, nhưng vẫn trực tiếp lên tiếng từ chối yêu cầu của Tham tán Lâm.

- Chuyện này liên quan đến Hoa Hạ chúng tôi, thân là Tham tán của Đại sứ quán tại quý quốc, chúng tôi có quyền...

Trong lúc Tham tán Lâm đang gân cổ thỏa hiệp với đối phương, tại Bắc Kinh, mấy vị lão đồng chí đang ngưng trọng ngồi thương lượng chuyện mà Giang Nguyên đã gây ra ở Hy Lạp.

- Người này rốt cuộc muốn làm gì đây? Tại sao lại khi không nhúng tay vào chuyện của bên tình báo chứ? Lại còn dám dùng hỏa tiễn trên lãnh thổ của người ta.

Một người cười khổ nói.

Dương lão cũng không nhịn được mà thở dài, nói:

- Ai mà biết được. Nhưng lúc trước cậu ấy ở Cô Lang lâu như vậy, đột nhiên gặp phải tình huống này, với tính cách của cậu ấy, không làm mà mới là lạ.

- Được rồi, được rồi.

Ngô lão cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Lần trước Giang Nguyên nể mặt, trả cháu trai lại cho ông. Mặc dù bị đánh mười roi, nhưng tóm lại cũng còn nợ đối phương một ân tình. Hơn nữa, ông cũng muốn cải thiện quan hệ với vị Thường ủy này một chút.

Thoáng suy nghĩ rồi quay sang nhìn Dương lão, nói:

- Chuyện đã đến nước này, hơn nữa bên quân đội cũng đã truyền đến tin tức, nói vật trong tay Thiết Quân rất quan trọng. Nếu không, Mỹ sẽ không gióng trống khua chiêng như thế. Xem ra chúng ta chỉ sợ phải đánh bạc lần này, vì cậu ta mà lau sạch cái mông.


Ngô lão nói ra, mọi người nhìn nhau một cái rồi gật đầu. Bất luận là vì bản thân Giang Nguyên hay là vì quan hệ với Thiên Y Viện, mọi người cũng chỉ có thể làm vậy.
Advertisement
';
Advertisement