- Cái này, cái đó...
Hai mẹ con nhìn cảnh tượng trước mặt thì cảm thấy hơi cạn lời, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ chẳng thể hiểu nỗi, ông cụ gầy nhom trước mặt còn cả hai thanh niên trẻ tuổi thư sinh kia sao có thể khỏe đến như vậy. Ba người cao to đến thế mà vẫn bị họ nhẹ nhàng ném ra ngoài.
Còn mấy người của Tập đoàn Thiên Kim kia phải một lúc sau mới bò dậy được. Ba người lặng lẽ nhìn nhau, sau đó đều nhìn thấy tia sợ hãi và cảm giác thất bại trong mắt đối phương. Ngay cả mấy câu chửi bậy cũng không văng ra được, chúng chỉ nhìn chằm chằm phòng bệnh một lúc rồi đỡ nhau nhanh chóng rời đi.
Thời gian tiếp theo hai mẹ con Hồ gia chỉ nhìn ông cụ tự xưng họ Trương dẫn dắt hai thanh niên kia bận rộn qua lại, sau đó có một vị Phó viện trưởng Bệnh viện số 1 đích thân chạy đến, rồi Chủ nhiệm khoa mạch máu não này cũng dẫn theo bác sĩ phụ trách phòng bệnh cùng tất cả các bệnh án và báo cáo kiểm tra đến, mặt mày cung kính đứng sang một bên, nhìn cụ Trương này kiểm tra cho Hồ lão y sư.
Hai mẹ con ở một bên, nhìn thấy Phó viện trưởng đột nhiên tới, sau đó lại là đám Chủ nhiệm khoa đến thì vẻ mặt khi nhìn cụ Trương này càng thêm kinh ngạc. Ông cụ Trương tự xưng là cấp dưới của Giang Nguyên này rốt cuộc có lai lịch gì, vừa tới đã kinh động Phó viện trưởng nơi này chạy tới?
Mà ông ta mới chỉ là cấp dưới của Giang Nguyên, vậy Giang Nguyên...
Lúc này hai mẹ con đã hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt làm cho mơ hồ. Đặc biệt là trong đầu Hồ Vũ Bân lúc này đã hơi hỗn loạn. Không phải Giang Nguyên chỉ có chút ảnh hưởng ở Bắc Kinh thôi sao? Sao ở tỉnh Nam này cũng có cấp dưới của hắn, mà trông còn cao cấp đến thế nữa? Vậy giờ rốt cuộc Giang Nguyên đang làm gì?
Hai mẹ con này nghĩ mãi không hiểu, đang muốn thăm dò ông cụ Trương này một chút, nhưng thấy ông đang kiểm tra cho Hồ lão y sư nên rốt cuộc hai người vẫn nén lại, sau đó dồn sự chú ý lên Hồ lão y sư. Ông cụ Trương này có lẽ cũng là một bác sĩ, hơn nữa xem ra cấp bậc cũng khá cao.
Tuy hình như hai người chưa từng nghe nói tỉnh Nam có vị chuyên gia mạch máu não nào họ Trương, nhưng Phó viện trưởng Bệnh viện số 1 mà còn cung kính như vậy, có lẽ cũng không phải nhân vật tầm thường.
Cuối cùng, đợi sau khi bác sĩ Trương này kiểm tra xong, đưa tay cầm hồ sơ bệnh án Chủ nhiệm khoa mạch máu não cung kính đưa sang, sau khi cẩn thận lật xem một lúc thì hình như sắc mặt có chút âm trầm.
Tuy Hồ Vũ Bân sớm đã dự đoán bệnh tình của cha mình thực sự nghiêm trọng, cũng biết có lẽ chưa chắc vị bác sĩ Trương này đã có cách nhưng giờ trong lòng anh ta cũng hơi trầm xuống, vô cùng căng thẳng. Anh ta vội vàng dè dặt hỏi:
- Trương... Giáo sư Trương, xin hỏi tình hình cha tôi thế nào?
Trương y sĩ khẽ cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói:
- Tình hình đúng là không tốt lắm. Lượng máu xuất huyết không ít, hơn nữa còn chảy thẳng vào não thất, có phiền phức và nguy hiểm nhất định!
- Có phiền phức và nguy hiểm nhất định?
Hồ Vũ Bân nghe thấy vậy không những không kinh ngạc mà còn vui mừng. Vì lúc đầu những chuyên gia khác đều nói tương đối nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Còn vị Trương y sĩ này chỉ nói có phiền phức và nguy hiểm nhất định. Điều này tức là đã nắm chắc!
- Vậy bác sĩ Trương có thể cứu được cha tôi sao
Lúc này Hồ Vũ Bân không câu nệ nhiều, vội vàng hỏi.
Trương y sĩ nhẹ nhàng lắc đầu một cái khiến lòng Hồ Vũ Bân chợt lạnh. Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Trương y sĩ nói:
- Tôi không dám chắc chắn, nhưng đợi lát nữa Ủy viên thường vụ Giang đến, hơn nữa còn dẫn theo một tổ chữa trị tinh nhuệ đến, có cậu ấy, về lý chắc không có vấn đề gì lớn đâu!
Nghe vậy, trong lòng Hồ Vũ Bân thay đổi nhanh chóng, lại từ lo lắng chuyển sang vui mừng.
Vị Phó viện trưởng bệnh viện số 1 và Chủ nhiệm khoa mạch máu não kia trong lòng vừa kinh sợ vừa nghi ngờ. Hai người khá hiểu bệnh tình của Hồ lão y sư này. Ít nhất với năng lực và lý giải của hai người, bệnh tình của Hồ lão y sư lúc này tương đối nghiêm trọng, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Nhưng vị Trương y sĩ treo chức Nhân viên giám sát cao cấp của Bộ y tế này sao có thể nói chắc chắn như vậy? Hơn nữa vị Ủy viên thường vụ Giang mà ông ta nhắc đến là ai? Nhìn vẻ cung kính của ông ta khi nhắc đến Ủy viên thường vụ Giang này, hơn nữa còn dẫn theo tổ chữa trị tinh nhuệ gì đó, chẳng lẽ là lãnh đạo lớn gì đó của Bộ y tế sao?
Dĩ nhiên, nghi hoặc này hai vị lãnh đạo của Bệnh viện số 2 chỉ dám để trong lòng chứ không tùy tiện lộ ra, chỉ cung kính đứng bên. Bất kể chút nữa có ai đến, nhưng vị trước mặt hai người không thể có chút bất kính.
Dĩ nhiên, mọi người cũng không phải chờ đợi lâu, không lâu sau điện thoại di động của Trương y sĩ vang lên. Sau khi nói vài câu trong điện thoại, Trương y sĩ cúp điện thoại, nhìn sang Phó viện trưởng bệnh viện số 1 nói:
- Ủy viên thường vụ Giang đã tới, chúng ta mau đi đón, anh dẫn đường đến sân đậu máy bay đi!
- Sân đậu máy bay?
Vị Phó viện trưởng này ngẩn người sau đó mới phản ứng lại. Vị lãnh đạo này ngồi trực thăng tới. Ông ta vội vàng nặn ra nụ cười, nói:
- Được, mời Giám sat Trương đi theo tôi, sân đậu máy bay ở trên sân thượng!
Sau khi nói xong lại nhỏ giọng hỏi:
- Vậy có cần thông báo với Viện trưởng của chúng tôi không? Để anh ấy mau chóng quay lại?
Trương y sĩ hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Ừm, cái này thì không cần đâu. Ủy viên thường vụ Giang không phải kiểu thích có hai hàng người hai bên chào đón. Dù sao lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều công việc cần các anh phối hợp!
- Được, được, chắc chắn chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp!
Mọi người bước vào thang máy chuyên dụng đi lên sân thượng, vừa được một hai phút thì phía xa truyền đến tiếng trực thăng. Mọi người nghe thấy âm thanh liền quay đầu sang nhìn về phía chiếc trực thăng đang nhanh chóng bay tới.
Trong cơn gió cuốn, chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân đậu máy bay, trong ánh mắt cung kính và tò mò của Phó viện trưởng và Chủ nhiệm khoa mạch máu não, đoàn người nhanh chóng bước từ trên trực thăng xuống.
Người đi đầu tiên là một thanh niên đeo kính đen. Mọi người nhìn hai cái, vốn tưởng vị này chỉ là thư ký gì đấy, nhưng họ lại thấy vị Giám sát Trương đứng bên lúc này mặt đầy cung kính nhanh chóng bước đến đón, cung kính hỏi thăm chào hỏi:
- Chào Ủy viên thường vụ Giang!
Thanh niên kia gật đầu một cái tùy tiện đáp một tiếng rồi nói:
- Mau, dẫn đường!
- Dạ!
Lúc này vị Giám sát Trương kia giống như phụng lệnh nhà vua, vội vàng cung kính đi trước dẫn đường. Một vị Giám sát cao cấp vậy mà giờ lại giống như một người hầu vậy.
Phó viện trưởng và Chủ nhiệm khoa mạch máu não đứng bên nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, thật sự không thể hiểu nổi. Vị Ủy viên thường vụ Giang này rốt cuộc có lai lịch gì. Vị Giám sát Trương này là lãnh đạo cấp Thứ trưởng cho nên họ mới phải khách khí cung kính như vậy, nhưng vị lãnh đạo này trước mặt thanh niên này lại cung kính đến như vậy, nhìn có cảm giác như cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép vậy.
Và họ chính là đám tôm tép kia.