Ngay cả Chủ nhiệm Cù ở bên lúc này sắc mặt cũng cổ quái. Thuốc gì mà mắc vậy, đúng là dọa người. Gì mà chỉ có hai vị trong Bộ chính trị và hai tỷ phú hàng đầu Trung Quốc mới dùng được? Nếu không phải thân phận của Giám sát Trương này là thật thì Chủ nhiệm Cù cũng nghi ngờ không phải đây là tên lường gạt hay không...
- Không cao như vậy nhưng một đợt trị liệu cả trăm triệu, nếu đổi lại là chúng tôi, cho dù Giang Nguyên có giảm giá thì ít nhất cũng vài chục triệu rồi.
Hồ lão phu nhân thất hồn lạc phách nói:
- Cái giá này sao mà chi trả nổi?
Ngay cả Chủ nhiệm Cù ở bên lúc này sắc mặt cũng cổ quái. Thuốc gì mà mắc vậy, đúng là dọa người. Gì mà chỉ có hai vị trong Bộ chính trị và hai tỷ phú hàng đầu Trung Quốc mới dùng được? Nếu không phải thân phận của Giám sát Trương này là thật thì Chủ nhiệm Cù cũng nghi ngờ không phải đây là tên lường gạt hay không...
Trương y sĩ thấy vẻ mặt hoặc kinh hãi, hoặc khiếp sợ, hoặc hồ nghi của mọi người thì cũng mỉm cười, hạ thấp giọng nói:
- Hồ phu nhân cũng không cần quá lo lắng. Tôi thấy Ủy viên thường vụ Giang của chúng tôi rất có hiếu với sư phụ. Hơn nữa lúc hai vị y sư kia nhắc đến chuyện này, cậu ấy cũng không có ý kiến gì. Chắc chắn Ủy viên thường vụ Giang sẽ nghĩ ra cách khác.
Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân nghe bác sĩ Trương nói vậy thì nhìn nhau một cái, trong mắt lúc này mới thoáng lóe lên chút thả lỏng và yên tâm. Dẫu sao lúc nhắc đến chuyện này, hai người cũng có mặt. Thái độ của Giang Nguyên lúc ấy hình như đúng là như vậy. Hơn nữa ban nãy khi nhóm Giang Nguyên vừa mới tới cũng nghe nói là đi trực thăng đến.
Với thân phận, địa vị cùng với tài lực của vị này nếu thật sự muốn giúp dường như không phải vấn đề gì quá lớn.
Có suy nghĩ này, lúc này sắc mặt mọi người mới dễ coi hơn một chút. Còn trong mắt của nhóm Chủ nhiệm Cù càng thêm nóng bỏng. Ca phẫu thuật trâu thế này bọn họ thật sự muốn xem thử rốt cuộc có tình hình và chuyện gì?
Nếu Hồ lão y sư này thật sự được Giang Nguyên giúp bình phục, vậy thì rõ ràng thế giới quan của mọi người sẽ một lần nữa bị thay đổi.
Sau khi Trương y sĩ nói với Hồ lão phu nhân mấy chuyện này xong liền nhìn về phía nhóm Chủ nhiệm Cù mặt đầy mong đợi bên cạnh, nói:
- Ban nãy Ủy viên thường vụ Giang đã đồng ý để mọi người xem qua phương thức dùng camera trong phòng mổ rồi.
Nhóm Chủ nhiệm Cù nghe vậy thì vô cùng hưng phấn. Thật sự có thể trực tiếp xem ca mổ rồi. Ca phẫu thuật tinh vi thế này vốn chỉ có loại camera quay phẫu thuật mới có thể nhìn thấy rõ, nếu không cho dù anh có đứng trong phòng mổ thì cũng vô ích thôi.
Trương y sĩ nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của mấy người thì lại cười nói:
- Dĩ nhiên, chúng tôi cũng có nguyên tắc của chúng tôi. Có thể quay camera nhưng mọi người chỉ được xem lúc đó thôi, không được lưu lại bất kỳ văn kiện nào.
- A, Trương y sư, nếu như lưu lại một bản, sau này sẽ có ích cho việc giáo dục và học hỏi của chúng tôi.
Chủ nhiệm Cù nghe Trương y sĩ nói vậy trong lòng hơi buồn bã, vội nói. Nếu ca phẫu thuật này thật sự thành công, vậy thì lưu lại một video sẽ rất có lợi cho việc tham khảo và học hỏi. Nếu chỉ đơn thuần xem và học hỏi một lần thì tác dụng sẽ giảm đi nhiều.
Về việc này, Trương y sĩ cười lắc đầu, nói:
- Chuyện này thì không thể nào thương lượng. Có quy định rồi!
Thấy Trương y sĩ kiên quyết từ chối như vậy, Chủ nhiệm Cù cũng chỉ có thể chán nản thở dài.
Bệnh viện số 1 làm công tác chuẩn bị cho ca mổ rất nhanh. Chưa tới nửa tiếng phòng phẫu thuật các thứ đều đã chuẩn bị xong. Hồ lão y sư dưới sự hộ tống của nhóm Chủ nhiệm Cù đi vào phòng mổ.
Có điều trong phòng mổ lúc này lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
- Y tá trưởng, xin chào. Ở đây phải làm phiền chị một chút rồi. Những dụng cụ này đều không cần đâu. Nhờ chị cất đi giúp, chúng tôi đã tự chuẩn bị cả rồi.
Một y tá mặt mày thanh tú nhìn về phía một y tá hơi lớn tuổi hơn, mỉm cười nói.
- A? Không cần những thứ này sao?
Y tá trưởng lớn tuổi hơn kia kinh ngạc nhìn y tá nhỏ cùng lắm 18, 19 tuổi, nói.
- Đúng, chúng tôi quen dùng đồ của mình rồi.
Y tá nhỏ kia mỉm cười chỉ chỉ cái hộp màu bạc bên cạnh mình.
Vị y tá trưởng này thấy vẻ nghiêm túc của đối phương đành phải gật đầu một cái, có điều trong lòng hơi bực bội. Chị ta đã làm việc ở Bệnh viện số 1 này nhiều năm như vậy rồi mà lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này. Những người này rốt cuộc đến từ đâu, cao quý đến mức này, thậm chí dụng cụ phẫu thuật cũng tự chuẩn bị.
Dĩ nhiên, chị đã được lãnh đạo bệnh viện dặn dò, phải toàn lực phối hợp yêu cầu của đối phương. Chị cũng chỉ đành chỉ huy mấy y tá của mình thu dọn mấy túi dụng cụ đã chuẩn bị xong lại.
Y tá trẻ thấy mấy người cùng nghề thu dọn mớ đồ kia lại thì mới mở cái hộp bên người ra, sau đó cẩn thận đặt mấy dụng cụ được phong kín lên bàn phẫu thuật.
Các y tá của phòng phẫu thuật Bệnh viện số 1 lúc này vẻ mặt cổ quái nhìn hai y tá nhỏ bên cạnh bàn mổ, trong mắt tràn đầy tia không phục. Là y tá của phòng phẫu thuật Bệnh viện số 1, họ cũng được coi là tinh anh trong Bệnh viện số 1. Ở trong toàn tỉnh, họ cũng được coi là tinh anh trong tinh anh.
Nhưng lúc này, địa bàn của các cô lại bị hai con bé này chim cưu chiếm tổ chim khách. Các cô là chủ nhà mà phải đứng sang một bên, hơn nữa ngay cả dụng cụ của các cô cũng bị người ta chê. Điều này khiến cho mấy người các cô ai nấy đều bực bội.
Có điều, tiếp theo lại một chuyện bực bội hơn nữa xảy ra. Bác sĩ gây mê trong khoa là một anh chàng đẹp trai chưa tới 30 tuổi, trong phòng mổ rất được mọi người hoan nghênh nhưng bây giờ lại bị một y tá nhỏ khác của đối phương đuổi sang một bên.