Lúc này, ánh mặt trời từ cửa sổ máy bay chiếu qua tầng mây, khiến cho cả đám mây ánh lên một màu vàng nhạt, lộng lẫy cực kỳ.
Nhìn đám mây xinh đẹp, Giang Nguyên thở dài, lắc đầu một cái, xua tan toàn bộ suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu mình, lúc này mới quay sang nhìn Diêu Nhất Minh, tiếp tục hỏi:
- Hỏi ban Dược liệu, xem cần bao nhiêu điểm để chi trả mười thang Hồi Xuân Tề.
- Nếu là anh đổi, tổng cộng bốn ngàn điểm.
Diêu Nhất Minh trả lời rất nhanh. Rõ ràng y đã sớm hỏi ban Dược liệu rồi.
- Bốn ngàn điểm?
Giang Nguyên cau mày. Mặc dù con số khá cao, nhưng đối với hắn mà nói thì cũng không thể coi là quá nhiều.
Diêu Nhất Minh thoáng do dự một chút sau đó nói:
- Trưởng ban, anh định dùng điểm trả thật sao?
- Tôi chỉ có thể chi trả bằng điểm thôi. Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy.
Giang Nguyên cười khổ.
Ánh mắt Diêu Nhất Minh chợt lóe, nhìn Giang Nguyên một chút, chần chừ một chút rồi nói:
- Bên Quỹ phúc lợi vừa mới thu vào rất nhiều tiền, có thể đủ…
- Không.
Nghe Diêu Nhất Minh nói, Giang Nguyên giơ tay chặn lại, sau đó nhìn Diêu Nhất Minh nói:
- Số tiền đó thuộc về Quỹ phúc lợi, chúng ta một phân tiền cũng không thể động vào.
Bị Giang Nguyên nhìn một cái, trán Diêu Nhất Minh đổ mồ hôi hột, sau đó cung kính nói:
- Vâng, tôi biết rồi.
Đưa tay bưng ly rượu chát, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Giang Nguyên tiếp tục nói:
- Sau khi trở về, thông báo cho ban Dược liệu trừ điểm trong tài khoản của tôi đi.
- Vâng, Trưởng ban.
Diêu Nhất Minh đáp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất chậm. Mấy ngày tiếp theo, y sư La Thiên Minh cao hứng nhận lời mời của y sư Lý Nguyên Bân đến tỉnh Nam tham quan.
Sau ba bốn ngày ở đó, tinh thần của La Thiên Minh vô cùng tốt, rõ ràng mấy ngày đó chơi rất vui.
Sau khi trở về viện, lập tức đến phòng làm việc của Viện trưởng, nói chuyện với Từ Khải Liễu khoảng nửa tiếng thì cao hứng đi ra.
Hết thảy tin tức đều được truyền đến cho Giang Nguyên.
Trong lòng Diêu Nhất Minh có chút nghi ngờ. Y có chút không hiểu tại sao ông chủ lại âm thầm quan sát tình huống như vậy, nhưng y vẫn cung kính đem tin tức mới nhất báo cáo lại cho Giang Nguyên, sau đó rời khỏi phòng.
Giang Nguyên mặc bộ đồ thể thao mỏng ngồi xếp bằng giữa phòng, trán đổ mồ hôi vẫn chưa khô, đưa tay móc một viên Hồng Vân Đan bỏ vào trong miệng, mặc cho nó hóa thành một hương vị ngọt ngào chậm rãi trôi từ cổ họng xuống dạ dày, nhưng chân mày lại hơi nhíu.
- Tại sao Lý Nguyên Bân lại nôn nóng như vậy?
Ánh mắt Giang Nguyên tràn ngập sự nghi ngờ. Hắn có chút không hiểu, cho dù Lý Nguyên Bân có muốn quay trở lại động Long Sơn Phong, nhưng cũng không cần gấp như thế?
Đã là một cáo già, chẳng lẽ không biết đạo lý phải từ từ sao? Vội vàng như thế rất dễ làm bại lộ mục đích của ông ta.
Im lặng một hồi, Giang Nguyên nhấn nút gọi.
- Trưởng ban.
Diêu Nhất Minh được gọi vào lần nữa, trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ. Ngày thường Trưởng ban luyện công, kiêng kỵ nhất là người khác quấy rối mình. Trước đây và cho đến bây giờ đều không gọi y vào giữa chừng như thế, nhưng tại sao hôm nay lại có ngoại lệ?