Nghe La Thiên Minh kêu, Tiểu Bảo xoay người lại, sau đó chạy nhào vào lòng ông, cười rất to.
La Thiên Minh ôm Tiểu Bảo chơi đùa một chút, sau đó quay sang Tuyên Tử Nguyệt, hỏi:
- Tử Nguyệt, Giang Nguyên đâu?
- Giang Nguyên đang bế quan. Sư phụ tìm anh ấy có chuyện gì không?
Tuyên Tử Nguyệt thoáng chần chừ một chút, sau đó nói:
- Nếu có chuyện quan trọng, để con đi báo với anh ấy một tiếng. Anh ấy có dặn là, nếu trong ba ngày không có chuyện gì lớn thì đừng quấy rầy anh ấy. Anh ấy muốn chuyên tâm bế quan.
- Bế quan? Bế quan vào lúc này? Nó còn có tâm tư bế quan sao?
La Thiên Minh cau mày, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, sau đó lắc đầu:
- Cũng không có chuyện gì lớn. Nếu nó đang bế quan, cũng không nên quấy rầy.
- Vâng.
Nghe La Thiên Minh nói không cần quấy rầy Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu.
Chơi với Tiểu Bảo thêm một chút, La Thiên Minh lại bước đến phòng làm việc của Viện trưởng.
- Viện trưởng, tình huống của động Long Sơn Phong như thế nào rồi?
Giọng nói của La Thiên Minh rõ ràng có chút lo lắng.
- Không nhanh như vậy đâu. Bên trong động Long Sơn Phong hoàn toàn phong bế. Hơn nữa không khí rối loạn. Trước khi bọn họ ra ngoài, không có tin tức nào có thể truyền ra.
Nhìn biểu hiện lo âu của La Thiên Minh, Từ Khải Liễu mỉm cười trấn an:
- Đợi thêm một hai ngày nữa có tin tức, chúng ta sẽ chuẩn bị là được. Lão La, nếu chúng ta đã quyết định các biện pháp ứng đối, ông cũng không cần lo lắng như vậy nữa.
- Không lo lắng làm sao mà được.
La Thiên Minh thở dài:
- Dù sao chuyện này cũng liên quan đến quan hệ giữa chúng ta và y sư Nguyên Bân cùng với Tuyệt Y Đường. Hơn nữa, chỉ sợ ông ta cũng đã nhận được tin tức.
Nói đến đây, La Thiên Minh không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nói:
- Còn tiểu tử Giang Nguyên kia nữa, lúc này mà vẫn còn tâm tư bế quan.
- Sao, Giang Nguyên đang bế quan à?
Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Giang Nguyên rất không thích chuyện này, không biết bước kế tiếp của mình là đúng hay sai quả thật rất khó chịu.
Không ai biết trong lòng hắn đang căm tức đến cỡ nào. Rõ ràng hai tuần nữa là có đầu mối, sau đó sẽ theo bệnh mà bốc thuốc. Nhưng lúc nào thời gian cũng không đủ. Dựa theo tình huống trước mắt, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được một tuần lễ mà thôi.
Cho nên, Giang Nguyên chỉ có thể vùi đầu vào tu luyện, hy vọng có thể tận lực rút ngắn hai tuần xuống một chút.
Mặc dù có chút không kịp, nhưng bỏ cuộc không phải là tính cách của Giang Nguyên. Ít nhất, có thể sớm một ngày nói không chừng còn có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Trong mắt người khác, ngày thường bế quan khổ luyện là chuyện rất bình thường. Tại sao trong giờ phút quan trọng như thế này mà còn tâm trạng bế quan?
Cũng may, từ trước đến giờ Giang Nguyên luôn mang đến cho người của Thiên Y Viện cảm giác độc hành độc vị. Cho nên, cho dù Từ Khải Liễu có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi cặn kẽ tình huống. Mấy ngày qua, bà thật sự bận tối mắt tối mũi, có quá nhiều chuyện cần an bài.
Tổng đàn Cổ môn, Môn chủ Lưu Phong hiếm khi gương mặt đứng đắn ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc, Tôn Diệu Nguyệt cũng đang cau mày ngồi bên cạnh.
- Diệu Nguyệt, cô cảm thấy lần này Tuyệt Y Đường định sáp nhập vào Thiên Y Viện là vì sao?
Tiện tay đẩy tách trà đến trước mặt Tôn Diệu Nguyệt, Lưu Phong nói.
- Không biết.
Tôn Diệu Nguyệt đưa tách trà lên mũi ngửi một cái, uống hai hớp rồi đặt xuống bàn.