- Dĩ nhiên là biết. Nói mau, có phải đầu óc của Lý Nguyên Bân hỏng rồi không?
Thấy Giang Nguyên trực tiếp xác nhận, tinh thần Tôn Diệu Nguyệt không khỏi run lên.
- Dĩ nhiên không phải đầu óc ông ta bị hỏng rồi. Tuyệt Y Đường lớn như vậy, muốn nhập vào Thiên Y Viện chúng tôi, đương nhiên là có mục đích.
Lại ném khăn lông sang một bên, móc một viên đan dược bỏ vào miệng, cảm nhận viên đan dược hóa thành một dòng nước ấm chảy vào dạ dày, Giang Nguyên thở nhẹ ra một hơi, nói:
- Còn có chuyện gì nữa không? Không có, tôi tắt máy đây.
- Này này, mục đích gì thế?
Tôn Diệu Nguyệt vội vàng hỏi.
- Mục đích gì?
Giang Nguyên cau mày cười khổ:
- Sơn Trường Đại Nhân, cô là Sơn Trường Đại Nhân của Cổ môn, tôi là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện. Mục đích này trước mắt là bí mật của viện chúng tôi. Hơn nữa, tình huống cụ thể chúng tôi còn chưa biết rõ. Thậm chí, chuyện này có thành hay không còn rất khó nói. Nếu cô muốn biết rõ ràng, cô tự mình đi hỏi Lý Nguyên Bân đi.
- Đúng rồi, nếu hỏi được, nhớ nói với tôi một tiếng.
Nghe bên kia truyền đến tiếng tít tít, Tôn Diệu Nguyệt trừng mắt, sau đó tức giận ném điện thoại đi.
Nhưng Lưu Phong bên cạnh lại nhìn đến ngây người. Sơn Trường Đại Nhân nhà mình thật sự quá giỏi, trực tiếp hỏi tin tức từ đối phương luôn.
Thân là Môn chủ Cổ môn, lúc này Lưu Phong không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ Cổ môn bọn họ đã sớm cải thiện được mối quan hệ thù địch ngàn năm với Thiên Y Viện trong thời cai trị của ông sao?
Lắc đầu thật mạnh, ném những suy nghĩ này ra ngoài, Lưu Phong nhìn Tôn Diệu Nguyệt, cẩn thận hỏi:
- Tình huống như thế nào?
- Giang Nguyên nói đúng là có chuyện như vậy, nhưng dường như Lý Nguyên Bân đã đưa ra một điều kiện quá phận. Thiên Y Viện còn đang cân nhắc, cho nên nói chuyện này có được hay không thì khó nói lắm.
Tôn Diệu Nguyệt nói tiếp:
- Nhưng nghe giọng điệu của Giang Nguyên, điều kiện mà Lý Nguyên Bân đưa ra dường như không đơn giản. Thiên Y Viện cũng đang suy nghĩ và thảo luận chuyện này.
- Thật không?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sơn Trường Đại Nhân, Lưu Phong không nhịn được hỏi lại lần nữa. Tin tức này sẽ không đơn giản như vậy chứ? Không phải bên kia đang tương kế tựu kế hù dọa người khác chứ?
- Thật. Dù sao nếu ông muốn điều tra thì cứ tiếp tục điều tra. Tra được tình huống cặn kẽ thì báo lại cho tôi biết.
Dứt lời, Tôn Diệu Nguyệt đứng dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Lúc này tiểu tử đó còn có tâm trạng bế quan, chuyện này có thành hay không còn chưa nhất định. Đúng là lãng phí thời gian của bà.
Nghe Tôn Diệu Nguyệt lẩm bẩm, Lưu Phong ngồi tại chỗ mặt đen như đít nồi. Đây rốt cuộc được xem là chuyện gì?
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Giang Nguyên cảm thấy năng lượng tích trữ của mình còn cách 100% thiếu không ít, nhưng cũng chỉ thở dài xuất quan.
Bởi vì, hoạt động dò xét động Long Sơn Phong đã kết thúc.
Khi bước vào phòng họp nhỏ, các thành viên trên căn bản đã đến đầy đủ. Ngay cả Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng đã sớm ngồi vào chỗ của mình, chỉ có hắn là người đến cuối cùng.
Nhưng tình huống như vậy không quan trọng. Đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, hắn có tư cách đến sau cùng.
Nhưng sau khi bước vào, đại đa số thành viên đều cổ quái nhìn hắn.
Khi Giang Nguyên còn chưa đến, mọi người đã nghe La Thiên Minh nói Giang Nguyên đang bế quan mấy ngày nay.
Trong tình huống nguy cấp còn bế quan, thật đúng là…Trừ hai ba người đã biết trước đó, những người còn lại đều nhìn chằm chằm Giang Nguyên, trong lòng có ngàn vạn con dê chạy qua, không biết dùng từ ngữ gì để hình dung vị Ủy viên thường vụ này.
- Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi.
Từ Khải Liễu gật đầu một cái, sau đó cầm một phần văn kiện đã sớm thu hút sự chú ý của mọi người, nói:
- Vừa nãy, ngoại viện đã gửi tài liệu dò xét động Long Sơn Phong cho chúng ta.
- Vừa rồi tôi đã xem qua một chút. Tình huống đúng là giống với lời y sư Nguyên Bân đã nói.
Nghe xong, ánh mắt của rất nhiều thành viên Hội Đồng Viện sáng lên, gương mặt lộ vẻ hưng phấn. Nhưng lời nói kế tiếp của Từ Khải Liễu lại khiến mọi người biến sắc.
- Nhưng mức độ nguy hiểm bên trong lại cực cao. Bởi vì không đủ thời gian xâm nhập, tiểu đội bảy người của chúng ta chỉ quay lại có năm người. Hơn nữa còn có ba người bị trọng thương.
Từ Khải Liễu vừa nói xong, mọi người không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Tiểu đội này bao gồm bảy Thiên giai ngoại viện tinh nhuệ nhất.