Giang Nguyên nghiêm túc trả lời, ngay cả một câu quá mức khách sáo cũng không dám lên tiếng.
- Đi đi. Đúng thật là tốt, nội viện cần những người trẻ tuổi như cậu đấy.
Ông cụ cũng không nói nhiều, vỗ vai Giang Nguyên một cái, sau đó bước đến bên cạnh chiếc giường, nhẹ nhàng điểm mấy cái lên vách tường, chỉ thấy vách tường chậm rãi lộ ra một cái lỗ nhỏ rộng chừng một thước. Ông cụ cho tay vào bên trong, nhẹ nhàng lục lọi gì đó. Bên trong lại lóe lên mấy luồng ánh sáng. Ở nơi cuối cùng nhất của căn phòng, một cánh cửa thép dầy hai thước lặng yên không một tiếng động mở ra, lộ ra một cánh cửa đen thui bên trong.
Nhìn cửa hang với ánh sáng ít ỏi, Giang Nguyên khẽ hít một hơi, sau đó vung tay lên, rồi sải bước bước đến cửa hang.
Mọi người sau lưng cũng lặng lẽ đi theo. Khi đi ngang qua ông cụ đều khom người hành lễ, sau đó mở đèn trên đỉnh đầu của mình, theo sau lưng Giang Nguyên tiến vào bên trong.
Tất cả mọi người đều biết, đây là cửa ải cuối cùng của phong động Long Sơn. Ông cụ vừa rồi vẫn một mực canh giữ ở đây sau sự kiện phong động Long Sơn năm đó.
Ông cụ đã canh giữ ở đây hai mươi bảy, hai mươi tám năm, sau khi người canh giữ tiền nhiềm mất tích sau sự kiện phong động Long Sơn, chưa hề bước chân ra khỏi căn phòng này một bước.
Mặc dù có đầy đủ điều kiện truyền tin, mỗi tháng cũng sẽ có người cố định đưa đồ dùng vào, nhưng cô độc trấn thủ ở đây mấy chục năm, hơn nữa còn bị phóng xạ xâm nhập vào người.
Trong một khoảng thời gian dài, cơ thể con người sẽ dần trở nên yếu ớt, phải thông qua các loại đan dược đặc biệt mới có thể chống đỡ được những bất thường do phóng xạ gây ra.
Sau khi Giang Nguyên luyện chế được đan dược siêu phẩm, liền cấp bách luyện Không Thanh Đan, chính là để cung cấp cho vị cấm thủ này sử dụng.
Một ông cụ đáng để cho tất cả mọi người tôn kính, ngay cả Lý Nguyên Bân cũng không dám chậm trễ, cung kính hành lễ.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng này chính là phạm vi không biết được của phong động Long Sơn. Sau khi tiến vào nơi này, đội ngũ sẽ không còn được tiếp viện và hỗ trợ, toàn bộ phải dựa vào sự ứng đối của mọi người.
Cánh cửa đằng sau lưng chậm rãi đóng lại. Trừ ngọn đèn trên đầu chiếu sáng, mọi người lại tiến vào bóng tối vô biên và tĩnh mịch.
Người dẫn đường ngoại viện là lão Vương, lúc này bước đến bên cạnh Giang Nguyên, thấp giọng nói:
- Từ nơi này đi về phía trước khoảng mười cây là đã chính thức bước vào phong động Long Sơn. Đoạn đường này tương đối an toàn. Ít nhất chúng ta sẽ không gặp phải thứ gì. Sau khi đi được mười cây, bắt đầu xuất hiện những sinh vật khác.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó nhìn Lý Nguyên Bân bên cạnh, nói:
- Y sư Nguyên Bân, người có đề nghị gì đối với lần này không?
- Tạm thời thì không có đề nghị gì. Dù sao tôi cũng rời nơi này gần ba chục năm. Trong ba mươi năm đó có gì thay đổi hay không cũng không biết. Nếu các người đã dò xét qua một lần, tạm thời sẽ do cậu làm chủ.
Thái độ của Lý Nguyên Bân một lần nữa lãnh đạm, không còn sự hòa ái như lúc đầu.
Giang Nguyên cười khẽ trong lòng, biết được bởi vì đối phương đã tiến được vào phong động Long Sơn mà không cần tận lực thân cận, cho nên mới như vậy. Nhưng trong lòng hắn lại càng cảnh giác hơn. Thủ hạ của Lý Nguyên Bân chỉ có mười người, nói rõ sau khi ông ta tiến vào phong động Long Sơn đã không còn sợ hãi gì nữa.
Nhưng Giang Nguyên cũng không thèm để ý. Có lẽ hắn không quen thuộc với phong động Long Sơn, nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối sẽ không để đội ngũ của hắn ăn thiệt. Cho dù Lý Nguyên Bân có làm ra động tác gì ở đây, hắn cũng không sợ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn đề xuất tự dẫn đội lần này.
- Đội thứ nhất ngoại viện đi trước dò đường. Những người còn lại tiến vào trạng thái phòng bị cấp ba.
Giang Nguyên nói xong, sau lưng lập tức có năm người rút thanh trường đao trên lưng, cầm một cái đèn lớn có thể phát ánh sáng thật xa, bước nhanh về phía trước.
Khi năm người đằng trước đi được mấy chục thước, Giang Nguyên mới nhẹ nhàng vung tay lên, dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, tất cả mọi người đều từng bước kéo dài khoảng cách. Sau khi tiến vào nơi này, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên là không thể giữ được trạng thái dày đặc tiến về phía trước nữa. Chỉ có cách nhau hai ba thước mới có thể dành ra không gian lớn nhất và trạng thái phản ứng mạnh nhất.
So với sự cẩn thận của Giang Nguyên, lúc này Lý Nguyên Bân vẫn thản nhiên, biểu hiện không thèm quan tâm, tùy ý đi bên cạnh hắn, hoàn toàn không lo lắng đến nguy hiểm.
Mặc dù lão Vương đã xác nhận trong phạm vi mười cây số sẽ không có nguy hiểm, nhưng với lực tinh thần nhạy bén của Giang Nguyên, cũng không phát hiện được bất kỳ khí tức nguy hiểm nào xung quanh.
Ngẩng đầu nhìn tiểu đội dò đường đằng trước, thấy bọn họ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, hiển nhiên cũng không phát hiện tình huống bất thường. Tuy vậy, Giang Nguyên cũng không dám có chút lơ là.
Nếu chỉ ứng đối với nguy hiểm bên trong phong động Long Sơn, hắn ngược lại không cần cẩn thận như vậy. Nhưng bên cạnh hắn lại là đám người Lý Nguyên Bân, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ không biết nổ lúc nào. Vì thế Giang Nguyên không dám có bất kỳ buông lỏng.
Nhưng cũng may, đoạn đường này như lão Vương đã nói, cũng không có tình huống lạ thường xảy ra.
- Ủy viên thường vụ Giang, bây giờ chúng ta đã đi được tám cây số, có thể đã có những độc trùng cấp thấp xuất hiện.
Lão Vương bước đến phía trước, thấp giọng báo cáo với Giang Nguyên.