Tuyên Tử Nguyệt vội đuổi theo phía sau Giang Nguyên, sợ bỏ lỡ thứ gì vui.

Nhưng hai người đi rất lâu, sắp xuống núi rồi mà bước chân Giang Nguyên vẫn không ngừng lại, lúc này Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi bất mãn hỏi:

- Giang Nguyên… Không phải anh lừa tôi đấy chứ, sắp xuống núi rồi…

- Gấp gì chứ… Ở ngay phía trước rồi…

Nghe thấy giọng nói bất mãn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười vẫy vẫy tay.

- Oh… Ở ngay phía trước sao?

Tuyên Tử Nguyệt lấy lại tinh thần, vội chạy theo.

Lúc này đôi mắt Giang Nguyên quét xung quanh, mũi cũng nhẹ nhàng ngửi ngửi, hít mấy hơi, rất nhanh liền ngửi thấy một mùi cổ quái thoang thoảng.

- Đúng rồi, chắc ở gần đây…

Giang Nguyên khẽ cười, sau đó dựng thẳng ngón tay để bên môi với Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau, ý bảo cô nàng yên lặng.

Thấy động tác này của Giang Nguyên, hai tròng mắt Tuyên Tử Nguyệt lập tức trợn tròn, sau đó trong mắt lộ ra một tia hưng phấn, vội rón rén bước qua.

Giang Nguyên cẩn thận đi về phía sườn núi bên cạnh, sau đó vạch cỏ tranh ở trước mặt ra, thấy cách đó không xa quả nhiên có một con gà rừng đang nhảy tới nhảy lui kiếm ăn trong bụi cỏ.

Sau khi quay đầu tỏ ý yên lặng với Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt hưng phấn ở bên cạnh, Giang Nguyên liền lấy từ trong gùi ra một chiếc súng trúc.

Thấy Giang Nguyên lấy súng trúc ra, Tuyên Tử Nguyệt sáng mắt lên. Cô nàng không biết lúc trước Giang Nguyên chặt mấy thanh trúc này để làm gì, hóa ra là có ý định này.

Tuyên Tử Nguyệt lập tức không lên tiếng, nhìn Giang Nguyên đánh con gà rừng bằng chiếc súng trúc này như thế nào.

Trước kia không phải cô nàng chưa từng đi săn nhưng lúc đó mang súng săn lên núi, chưa từng dùng súng trúc như thế này. Bây giờ cô nàng có chút hoài nghi không biết súng trúc này có bắt được con gà rừng kia không nữa.

Lúc này Giang Nguyên lén lút lại gần hai bước nữa, còn gà rừng kia cũng rất cảnh giác, vừa tìm thức ăn vừa nhìn bốn phía, như đang nghe tiếng gì vậy.

Lúc này Giang Nguyên cũng không dám chần chừ, mắt thấy khoảng cách cũng không còn xa liền dừng bước chân, khẽ hít vào một hơi, chậm rãi vung tay, sau đó ném về phía con gà rừng.

“Phập” một tiếng khẽ vang lên, hai người đã thấy con gà rừng kia ngã xuống đất, bị súng trúc của Giang Nguyên găm dưới đất.

- Ôi… trúng rồi trúng rồi…

Tuyên Tử Nguyệt như trẻ con vọt qua, giơ tay rút chiếc súng trúc kia ra, nhìn con gà rừng bị ghim ở bên trên, còn đang không ngừng run run cười ha ha.

Giang Nguyên cười đi đến, sau đó lấy con gà rừng kia xuống, vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Đi… Chúng ta đi tìm thêm, bắt hai con nữa là hôm nay được thêm đồ ăn rồi…

- Ôi… được được được…

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt đã ngứa ngáy lắm rồi, vội đi theo phía sau Giang Nguyên, tiếp tục đi xuống phía bên dưới.

Giang Nguyên nhìn xung quanh, cũng thỉnh thoảng nhăn mũi ngửi không khí… Mũi hắn bây giờ rất thính, hơi thở của động vật ở trong núi này chỉ cần không quá xa thì hắn đều ngửi được. Mặc dù không thể định vị nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở núi rừng, mùi này là mùi gà rừng hay thỏ hoang thì hắn đều phân biệt rõ được.

Mặc dù có lẽ không lợi hại được như mũi chó săn nhưng Giang Nguyên tin vào năng lực của mũi mình, cũng tuyệt đối mạnh gấp nhiều lần người khác.

- Xuỵt…

Sau khi nhìn xung quanh nơi này, đột nhiên mắt Giang Nguyên sáng lên, sau đó tạo thủ thế với Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau.

Thấy Giang Nguyên lại có phát hiện, tinh thần của Tuyên Tử Nguyệt cũng trở nên phấn chấn, sau đó vội cẩn thận bước tới.

- Nhìn… chỗ kia…

Giang Nguyên chỉ vào một bãi cỏ nhỏ phía trước, mỉm cười nói.

- Chỗ nào?

Tuyên Tử Nguyệt vội lại gần, dán sát bên tai Giang Nguyên, thuận theo tầm mắt và ngón tay Giang Nguyên nhìn qua.

- Ở đây… cô thấy chưa…

Thấy Tuyên Tử Nguyệt chưa nhìn thấy, Giang Nguyên cũng có chút sốt ruột, cũng vội tiến sát hơn, chỉ tay nói.

- Oh… Tôi thấy rồi thấy rồi…

Nhìn một đôi tai nhọn nhọn đang lúc ẩn lúc hiện trong bụi cỏ phía trước, Tuyên Tử Nguyệt vội hưng phấn mà quay đầu nói.

Nhưng ai ngờ Giang Nguyên vừa tiến lại gần một chút, cô nàng quay đầu lại vừa lúc dán môi vào mặt Giang Nguyên.

Cảm giác ấm nóng như giật điện đánh đến, hai người đều sửng sốt một lát rồi cứng đờ người…

Tuyên Tử Nguyệt lập tức mặt đỏ bừng, kinh hoàng quay đầu đi, lúc này Giang Nguyên cũng cười ngây ngốc đứng đó, ôm má cười khan.

- Á… Mau mau… Sắp chạy rồi, chạy rồi…

Thấy dáng vẻ đỏ bừng mặt của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên vội nói.

Nghe thấy câu này của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng lập tức lấy lại thần trí, vội nhìn qua.

Tuyên Tử Nguyệt thấy đôi tai nhọn nhọn đó vẫn lắc lư tại chỗ, không hề chạy đi.

Có điều cô nàng khẽ cắn môi, biết Giang Nguyên sợ mình xấu hổ nên thẹn thùng lườm Giang Nguyên một cái, giơ tay ra dịu dàng nói:

- Nào… đưa tôi súng trúc, tôi thử xem…

- Được… Vậy xem tài bắn súng của Tuyên đại chủ tịch…

Giang Nguyên cười giơ tay lấy một cây súng trúc từ trong gùi ra đưa cho Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cũng tự lấy một cây cầm trong tay, cười nói:

Advertisement
';
Advertisement