Tuyên Tử Nguyệt có chút đắc ý nói.
Trong sân ở nông thôn chưa bao giờ thiếu các loại củi đốt, Giang Nguyên tìm mấy thanh củi mảnh, đốt một đống lửa nhỏ trong sân rồi dựng một cái khung nướng đồ, sau đó quệt dầu lên con gà rừng ban ngày mang về đã làm sạch rồi để lên nướng.
Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh chỉ làm vướng víu hơn, cô nàng xem chỗ này, nhìn chỗ kia, thỉnh thoảng lại dùng que chọc chọc, khiến Giang Nguyên rất bất đắc dĩ. Nhưng Giang Nguyên cũng hết cách, biết cô nàng này bình thường e là chưa bao giờ chơi trò này, cũng đành để mặc cô nàng nghịch.
Sau đó hắn căn lửa, thấy cũng gần được rồi liền bôi chất lỏng của quả thơm lên bề mặt con gà, rắc thêm chút muối, nướng thêm một chút. Cùng với việc mùi hương mê người tỏa ra, Giang Nguyên liền lấy con gà xuống, xé thành hai nửa, đưa một nửa cho Tuyên Tử Nguyệt sớm đã thèm chảy nước miếng, sau đó hắn cũng bắt đầu cắn nửa còn lại.
Nhìn hành động của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nói:
- Còn nói tôi ăn nhiều… Anh thì sao? Chẳng phải cũng ăn bao nhiêu đó thôi…
- Khụ khụ… Bây giờ tôi hết cách mới giúp cô ăn một nửa, đây cũng là vì tốt cho cô thôi. Nếu cô ăn cả con gà thì ngày mai chắc chắn eo cô sẽ thêm hai lạng thịt đấy…
Ông cụ Giang nằm trong phòng nhưng vẫn chưa ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà bất đắc dĩ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Nguyên dậy từ sớm, cùng ông cụ Giang luyện Ngũ Cầm Hí, còn Tuyên Tử Nguyệt tối qua ngủ hơi muộn nên hôm nay cũng dậy muộn hơn không ít.
Giang Nguyên vừa luyện Ngũ Cầm Hí vừa cảm thấy hơi ấm lờ mờ ở xung quanh người bắt đầu bốc lên, lúc này hắn lại có vài suy nghĩ.
Ông cụ có nền tảng chắc chắn hơn nhiều hắn nhưng lại không có phương pháp tu luyện nội khí, nếu hắn có thể truyền phương pháp vận khí Ngũ Cầm cho ông cụ thì tốt quá.
Nhưng Giang Nguyên cũng biết phương pháp vận khí Ngũ Cầm của hắn đều được thúc đẩy nhờ vào Tổ sư gia ở trong mộng, thậm chí hắn còn chưa thật sự hoàn thành cả phương pháp vận khí Ngũ Cầm, đương nhiên không thể dạy ông cụ, đành đợi đến lúc hắn thật sự học được thì dạy vậy.
Vậy nên Giang Nguyên cũng không sốt ruột, chỉ cùng ông cụ luyện từng chiêu từng thức của Ngũ Cầm Hí, sau đó tiếp tục để hơi ấm lờ mờ quanh người tràn ngập toàn thân, nuôi dưỡng cơ bắp và khung xương cả người mình. Đồng thời cũng để hơi ấm lờ mờ trong Khí Hải của hắn dày đặc hơn vài phần.
Chờ đến khi hai ông cháu Giang Nguyên luyện xong Ngũ Cầm Hí thì Tuyên Tử Nguyệt cũng dậy rồi. Lúc này ông cụ Giang đã làm xong bữa sáng, đợi hai người ăn cơm.
Sau khi ăn xong bát mì thịt gàTam tiên, Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy ông cụ đã đi ra ngoài bèn cười hỏi:
- Lát nữa chúng ta về Vân Giang à?
- Đúng vậy… Tôi đã tìm được Lão sơn sâm cần tìm rồi, về nhà cũng đã gần ba ngày, hôm nay cũng có thể về rồi…
Giang Nguyên mỉm cười nói.
Tuyên Tử Nguyệt cười cười, đột nhiên nói:
- Những cây Lão sơn sâm kia anh định xử lý thế nào? Không định tìm thêm ít nữa à?
- Hử?
Giang Nguyên nghi hoặc nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó nói:
- Cô muốn nói gì?
Nhìn thấy một tia nghi hoặc trong mắt Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt lúc này lộ ra ý cười quả nhiên, sau đó nói:
- Anh không biết Lão sơn sâm có một số tác dụng đặc biệt đúng không?
Nhìn ánh mắt có chút cổ quái của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên dường như đã ý thức được điều gì đó, trong lòng vừa động, sau đó nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt, nói:
- Tác dụng đặc biệt gì?
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, sau đó lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ người dạy anh luyện nội khí không nói với anh sao?
Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, sau đó yên lặng nhìn Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu nói:
- Không nói!
- Ha ha…
Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu thở dài, sau đó cười khổ nói:
- Lão sơn sâm đại bổ nguyên khí, cũng là một loại thuốc hỗ trợ tu luyện cực tốt đối với người luyện nội khí như chúng ta… Không ngờ anh lại không biết gì cả, thật không biết nội khí của anh tu luyện kiểu gì…
- Hả?
Nghe thấy câu này, mắt Giang Nguyên sáng lên, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Ý cô là chúng ta cũng có thể tăng tốc độ tu luyện nội khí bằng Lão sơn sâm sao!