Giang Nguyên sửng sốt một chút, liền nhớ ra cô gái là ai, mỉm cười chào một câu.

Cô gái nhìn vóc người rắn chắc của Giang Nguyên, sắc mặt có chút đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt, nói:

- Bác sĩ Giang, lần trước chuyện của bạn học tôi, thật sự là nhờ có anh.

- Đừng khách sáo.

Lúc này Giang Nguyên cũng có chút xấu hổ, tay cầm chiếc áo thun che lại, cười nói:

- Bạn học của cô như thế nào rồi?

- Bây giờ đã tốt lắm rồi. Hôm đó kịp thời đưa đến bệnh viện khâu lại, máu không chảy nữa, huyết áp ổn định. Bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

Cô gái cảm kích nhìn thoáng qua Giang Nguyên, nói:

- Nếu hôm đó không nhờ có anh, bạn học của tôi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm rồi.

- Đừng khách sáo quá, đây là chuyện phải làm mà.

Giang Nguyên mỉm cười, nhìn cô gái xinh đẹp, vóc người thon dài trước mắt, trong lòng thầm than một câu, ngoài miệng cười nói:

- Được rồi, đừng gọi tôi là bác sĩ Giang nữa, gọi tôi là Giang Nguyên đi.

- À, thật ngại quá, tôi cũng quên giới thiệu tên mình mất.

Cô gái mỉm cười, vươn tay với Giang Nguyên:

- Giang Nguyên chào anh, tôi tên Tuyên Tử Nguyệt, học khoa Truyền thanh Nghệ thuật.

- Tuyên Tử Nguyệt.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Giang Nguyên cười nói:

- Tên rất hay, nhưng họ Tuyên đúng là họ hiếm.

- Đúng vậy, ít nhất là từ khi tôi đến trường này học, chưa gặp một người họ Tuyên nào khác.

Tuyên Tử Nguyệt buông tay ra, tò mò nhìn Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, anh vừa mới luyện công phu gì vậy?

Nghe Tuyên Tử Nguyệt hỏi, Giang Nguyên có chút sửng sốt, thật không nghĩ đến một cô gái học nghệ thuật, liếc mắt một cái liền biết hắn đang luyện công phu gì.

Ngũ Cầm Hí trong mắt người bình thường chỉ giống như một đứa trẻ nhỏ đang chơi trò chơi. Cho dù là năm đó, khi các thành viên trong đội ngũ nhìn thấy lần đầu tiên, có không ít người cười đến thắt lưng không thẳng nổi.

Đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được phá lên cười. Nhưng Giang Nguyên thật không ngờ Tuyên Tử Nguyệt lại nhận ra đây là một môn công phu.

- Đây là công phu luyện tập hình thể tổ truyền của nhà tôi, gọi là Ngũ Cầm Hí.

Giang Nguyên cười nói:

- Thường xuyên luyện tập sẽ có tác dụng tăng cường cơ thể.

- Ngũ Cầm Hí?

Nghe Giang Nguyên nói, Tuyên Tử Nguyệt có chút sửng sốt, sau đó che miệng cười trộm:

- Ngũ Cầm Hí là phải làm như vậy sao?

- Ạch...

Nhìn bộ dạng có chút ngạc nhiên của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng sửng sốt một chút rồi giải thích:

- Ngũ Cầm Hí hiện đại cũng không giống với thời xưa, tác dụng cũng không đồng nhất.

- Cho nên mới nói, Ngũ Cầm Hí này có chút khác biệt so với Ngũ Cầm Hí lưu hành ở khu vực Hào Châu mà tôi đã nhìn thấy.

Tuyên Tử Nguyệt dường như nhớ đến một người nào đó.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

- Nói chuyện với cô rất vui, nhưng bây giờ cũng 8h rồi, tôi phải về phòng khám.

- Ok, anh cứ đi làm việc của mình đi. Tôi cũng phải quay về ký túc xá.

Tuyên Tử Nguyệt cười, phất tay với Giang Nguyên.

Giang Nguyên gật đầu, vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó nói:

- Có cơ hội gặp lại.

Dứt lời, Giang Nguyên liền chạy ra ngoài cổng.

Nhưng vừa chạy vài bước, phía sau truyền đến giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:

- Giang Nguyên, số điện thoại di động của anh bao nhiêu vậy?

- Hả? À, tôi không có điện thoại di động. Nhưng nếu có việc gì, cứ đến phòng khám tìm tôi.

Giang Nguyên quay đầu lại nói với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài cổng.

- Không có điện thoại di động?

Nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên biến mất khỏi rừng cây, gương mặt xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt hiện lên thần sắc khác lạ, thấp giọng lẩm bẩm:

- Ngũ Cầm Hí? Không nghe qua loại công phu này, cũng không thấy anh ta có nội khí. Có lẽ chỉ là công pháp luyện công bình thường.


Trở lại phòng khám mở cửa, nhìn thấy các bác sĩ bắt đầu đi làm, Giang Nguyên cũng thở hắt ra, một ngày mới lại bắt đầu.
Advertisement
';
Advertisement