Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, cho dù hắn giết chết hai con rùa kia cũng không xả được mối giận trong lòng. Nếu không phải hắn không muốn để xảy ra rắc rối quá lớn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai tên đó. Nhưng thật ra hắn cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.

Đối với gã Lưu Ba, mặc dù bị một cước của hắn đá gãy xương, nhưng ít nhất phải mất một năm rưỡi cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn.

Về phần Cát thiếu, mặc dù chỉ bị đánh rớt vài cái răng, nhưng đã bị hắn bấm một huyệt vị phía dưới rốn vài tấc, đủ để cho bộ phận nào đó không có biện pháp làm ác. Đối mặt với chuyện như vậy, so với Lưu Ba còn muốn thống khổ vô số lần.

Giang Nguyên nhún vai, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Tỉnh trưởng Dương, hy vọng ông ta có hai đứa con trai.

- Giang Nguyên?

Giang Nguyên đang lẳng lặng suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô quen thuộc.

Giang Nguyên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Diệc Dương, sau đó mỉm cười. Hắn không nghĩ đến Lý Diệc Dương cũng đích thân đến.

- Không phải chứ? Là cậu sao?

Nhìn ý cười trên gương mặt của Giang Nguyên, Lý Diệc Dương trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Việc này có liên quan đến Giang Nguyên, hơn nữa nhìn tình huống, dường như Giang Nguyên là chính chủ.

- Là tôi, như thế nào, rất ngoài ý muốn sao?

Nhìn vẻ mặt quái dị của Lý Diệc Dương, Giang Nguyên cười, lắc đầu nói:

- Lý cục, mời ngồi. Muốn hỏi cung sao?

- Lá gan của cậu rất lớn đấy.

Lý Diệc Dương lắc đầu cười khổ, ý bảo cấp dưới lưu lại bên ngoài, còn mình thì bước vào bên trong, tiện tay đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống một bên.

Giang Nguyên nhìn Từ Thanh Linh đang hôn mê trên giường, khẽ thở dài:

- Không còn cách nào khác. Lá gan của tôi còn chưa đủ lớn. Nếu không, hai con rùa kia chỉ sợ không bị nhiêu đó thôi đâu.

- Đã đủ lớn rồi.

Lý Diệc Dương cảm thán lắc đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên, nhỏ giọng nói:

- Cậu có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch? Tôi có chút hiếu kỳ đấy.

- Không có quan hệ gì, chỉ là tôi cứu mẹ của ông ấy, còn giúp chữa bệnh cho vợ ông ấy mà thôi.

Giang Nguyên cười nói.

- Thì ra là vậy.

Lý Diệc Dương nhìn Giang Nguyên, gương mặt hiện lên sự ngạc nhiên. Ông đã điều tra chi tiết về Giang Nguyên, ngoại trừ chuyện Giang Nguyên mất tích mấy năm, trên cơ bản hiểu khá rõ tình huống của hắn. Ông hoàn toàn không tin Giang Nguyên có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch.

Thấy Giang Nguyên còn trẻ tuổi nhưng vẫn rất bình tĩnh, liền lắc đầu cười:

- Vận khí của cậu cũng không tệ lắm. Phó tỉnh trưởng Dương sẽ chuyển đến tỉnh công tác trong vòng ba tháng nữa. Nếu không, chỉ sợ Tỉnh trưởng Bạch sẽ không nhúng tay vào. Phải biết rằng Phó tỉnh trưởng Dương bài danh chỉ thấp hơn Tỉnh trưởng Bạch mà thôi.

- Ồ? Thật sao?

Nghe được lời này, Giang Nguyên sửng sốt, không nghĩ đến lại còn một nguyên nhân như vậy. Vốn hắn kéo Tỉnh trưởng Bạch vào chuyện này, chính là muốn có được một bảo đảm cho mình. Bây giờ xem ra, vận khí của hắn xem ra không tệ lắm, không cần phải kiêng kỵ Phó tỉnh trưởng Dương.

- Ừm.

Lý Diệc Dương lắc đầu nói:

- Cho nên, bây giờ cậu có thể yên tâm rồi. Mặc dù có thể chưa thỏa mãn, nhưng cũng không có khả năng truy cứu trách nhiệm của Dương Thiếu Cát và Lưu Ba. Nhưng bọn họ cũng không tìm cậu gây phiền toái đâu.

Chỉ là Lý Diệc Dương cũng biết tính cách của Giang Nguyên, thấp giọng nói:

- Đương nhiên, nếu cậu không cam lòng, đồng thời Tỉnh trưởng Bạch cũng rất nể mặt cậu, cậu có thể ra tay với Lưu Bam nhưng đừng động đến Dương Thiếu Cát. Cho dù Tỉnh trưởng Dương sắp bị điều đi, nhưng mặt mũi này, người nào cũng phải cho ông ta.

Nói đến đây, Lý Diệc Dương ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng tốt nhất là vẫn không nên. Đã đến nước này rồi, không cần đắc tội với Phó thị trưởng Lưu thì đừng đắc tội. Ông ta rất có khả năng trở thành Thị trưởng của Vân Giang.

Nhìn biểu hiện cẩn thận của Lý Diệc Dương, Giang Nguyên mỉm cười, quay sang nhìn Từ Thanh Linh đang nằm trên giường bệnh:


- Thanh Linh cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Hơn nữa việc này cũng xem như chấm dứt rồi, tôi có cái gì mà không cam lòng chứ.
Advertisement
';
Advertisement