Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Nói chuyện với lão thái thái thêm một lát nữa, Giang Nguyên lại kiểm tra cho Bạch phu nhân. Hắn đã châm cứu cho bà ba lần, mấy ngày qua bà không uống thuốc, nhưng cũng chỉ tái phát có một lần, cũng không nghiêm trọng lắm. Xem ra hiệu quả thật tốt.

Sau khi kiểm tra hết thảy, nhìn vẻ mặt chờ mong của Bạch phu nhân, hắn mỉm cười nói:

- Cô Tần, tình hình sức khỏe của cô đã ổn. Cô cũng nên tiếp tục uống thuốc. Khi cháu rảnh sẽ châm cứu cho cô. Xem tình hình một tháng sau như thế nào. Nếu như ổn, cô có thể ngưng dùng thuốc tây. Một tháng uống ba bốn thang trung y là được.

Nghe Giang Nguyên nói, trong lòng Bạch phu nhân cũng rất vui:

- Vậy thì tốt. Chỉ cần căn bệnh của cô không tái phát là được rồi. Tiểu Nguyên, thật sự cảm ơn cháu rất nhiều.

Ở trong phòng bệnh gần một tiếng, Giang Nguyên mới trở lại phòng khám.

Thấy Giang Nguyên trở về, Hồ lão cười tủm tỉm:

- Giang Nguyên, sở Y tế gửi thông báo, ba ngày sau sẽ cử hành đại hội truyền thừa trung y. Con cũng nên chuẩn bị đi.

- Sao ạ? Đại hội thi đấu truyền thừa trung y?

Giang Nguyên sửng sốt. Hắn sớm đã đem chuyện này quăng ra sau đầu rồi.

Trương lão y sư Trương Nguyệt Chánh một thân trang phục màu sậm, hai tay chắp sau mông, sắc mặt hơi trầm xuống, biểu hiện giống như ai nợ tiền của ông, sáng sớm đã chậm rãi bước vào phòng hội nghị của bệnh viện Trung y, trực thuộc đại học Y Dược tỉnh Sở Nam.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi đằng sau, hai người tìm vị trí hàng trước ngồi xuống.

- Lão Trương, đến sớm nhỉ?

Mặc dù Trương Nguyệt Chánh đã bày ra bộ dạng người lạ chớ gần, người quen cũng chớ gần, nhưng vẫn có người chào hỏi ông.

- Lão Lý, ông đến cũng không muộn mà.

Mặc dù Trương Nguyệt Chánh đã cố ý đến sớm, cũng không muốn chào hỏi người khác, nhưng bây giờ không chào thì không được.

Đành phải đứng dậy mỉm cười bắt tay với đối phương, sau đó nói với người đàn ông bên cạnh:

- Trương Dương, đây là Vương Nhạc Văn lão sư.

- Xin chào Vương lão sư.

Người đàn ông tên Trương Dương liền cúi người bắt tay Vương lão.

Rất nhanh, người càng lúc càng nhiều trong phòng hội nghị. Lúc này Giang Nguyên cũng theo Hồ lão chậm rãi bước vào.

So với Trương lão, Hồ lão thật ra đến muộn hơn rất nhiều. Đương nhiên, đây không phải là do ông muốn làm cao, chủ yếu là khi ông và Giang Nguyên đến, trong phòng hội nghị đã có không ít người.

Tham dự cuộc họp hôm nay, đa số là người từ tỉnh khác đến. Rất nhiều người được sở Y tế tỉnh an bài nghỉ tại khách sạn một đêm. Cho nên họ đến cũng sớm hơn.

Hồ lão là người địa phương, hiển nhiên không cần đến sớm. Sáng nay, sau khi khám xong cho vài bệnh nhân, ông mới dẫn theo Giang Nguyên đến đây. Không sớm cũng không muộn.

- Lão Hồ, ông là người địa phương, nhưng xem ra còn muộn hơn cả chúng tôi.

- Haha, lão La, các người rảnh rỗi nghỉ ngơi ở khách sạn, còn tôi thì sáng nay phải khám cho mấy người bệnh nữa mới đến được, nào được thoải mái như mọi người chứ.

Hồ lão đáp lại.

La lão đứng nhìn Giang Nguyên đằng sau lưng Hồ lão, ánh mắt hiện lên ý cười:

- Đây là Giang Nguyên?

Nghe La lão hỏi, gương mặt Hồ lão hiện lên sự đắc ý, sau đó quay sang nói với Giang Nguyên:

- Nào, Giang Nguyên, mau đến đây chào La Nghị Nguyên lão sư đi.

- Xin chào La lão sư.

Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, khách khí bắt tay đối phương.

- Haha, Tiểu Giang, không tồi đấy. Tôi có nghe về chuyện của cậu. Không tệ, không tệ. Trương Du Chánh lúc nào cũng da trâu hò hét, cậu làm không sai.

Gương mặt La lão tràn đầy tán thưởng. Giang Nguyên nghe qua, liền đoán ra quan hệ giữa La lão và Trương lão không tốt.

Người thanh niên đi đằng sau La lão tò mò nhìn Giang Nguyên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Đợi La lão và Hồ lão chào hỏi xong, liền nhiệt tình bắt tay Giang Nguyên:

- Xin chào Giang Nguyên, tôi là Từ Ngang.

- Xin chào anh Từ Ngang.

Giang Nguyên cũng bắt tay đối phương.

- Giang Nguyên, tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu, nhưng không nghĩ đến cậu còn trẻ đến như vậy, hẳn là còn nhỏ hơn cả tôi.


Từ Ngang mỉm cười nói với Giang Nguyên.
Advertisement
';
Advertisement