Vốn Giang Nguyên cho rằng bởi vì phải suy nghĩ quá lâu để tìm ra đáp án, thời gian sẽ chậm trễ, nhưng bây giờ nhìn chung quanh, thấy vẫn còn rất nhiều người còn đang múa bút. Có người cau mày dựa bàn suy nghĩ, có người thì cắn đầu bút, không ai nhẹ nhõm mà nhìn xung quanh như hắn.
Khi Giang Nguyên nhìn chung quanh, phía trước cách hắn không xa, một người đàn ông cao gầy cũng mới ngừng bút.
Người này nhìn qua đề bài cuối cùng, vốn đang biểu hiện nhẹ nhõm, rốt cuộc bắt đầu ngưng trọng lên.
- Tại sao cái này cũng lấy ra thi? Đề bài này quá đáng quá đi. Tại sao một thủ pháp ít thấy như vậy lại lấy ra làm đề bài?
Ánh mắt người đàn ông cao gầy hiện lên sự nghi hoặc. Y xuất thân trung y thế gia, từ nhỏ đã đọc qua các loại y thư, các loại trung y danh trứ đều đã kiểm nghiệm qua.
Những tư liệu mà ít gặp, chỉ cần y tiếp xúc, nhất định đều nghiêm túc mà phân tích. Nếu không phải tổ phụ đột nhiên qua đời hai năm trước, chưa kịp giúp cho y dùng danh nghĩa lão trung y của tổ phụ tham gia cuộc thi lấy giấy phép hành nghề, y căn bản không đến làm đệ tử của Trương Nguyệt Chánh.
Nhưng hai năm là đệ tử của Trương Nguyệt Chánh, kinh nghiệm trung y lâm sàng của y càng thêm phong phú không ít. Đồng thời có thể dùng danh nghĩa đệ tử Trương Nguyệt Chánh tham gia cuộc thi lấy giấy phép hành nghề, thuận lợi cầm được tờ giấy phép, rất được Trương Nguyệt Chánh coi trọng.
Đây cũng là lý do khi Trương Nguyệt Chánh đến tham gia đại hội trung y Vân Giang, vẫn yên tâm để y ở lại phòng khám một mình.
Ngay sau đó, người đàn ông cao gầy này xoa xoa huyệt thái dương, sau đó cẩn thận nhớ lại.
Y đã từng nhìn qua thủ pháp châm cứu Tý Ngọ Lưu Chú, nhưng nội dung trên sách thì không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ được khái niệm cụ thể và huyệt vị kỹ càng.
Lúc này, động tác nhìn chung quanh của Giang Nguyên lại khiến cho hai vị giám khảo trên đài chú ý.
Hai vị giám khảo này đều do sở Y tế và trường đại học Trung y cắt cử đến làm giám khảo và chấm thi, đều là những người chỉ thuần nghiên cứu học thuật.
Hai vị lão đồng chí đọc qua đề thi, liền mỉm cười nhìn nhau. Mấy chục năm kinh nghiệm làm giám khảo, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được đề thi này được lấy ra từ đề khảo hạch thăng cấp Phó chủ nhiệm y sư.
Độ khó của đề thi loại này rất cao. Những người tham gia khảo hạch đều là những người trẻ tuổi, trên cơ bản mới hành nghề y. Mà thăng cấp làm Phó chủ nhiệm y sư thì với những người bây giờ, phải mất mười năm nữa mới có tư cách khảo thí. Độ khó của bài thi là có thể nghĩ.
- Tiểu tử này rốt cuộc muốn cái gì vậy?
Giáo sư Lý Ngọc Tường kéo cặp mắt kính lão của mình, nhìn tên tiểu tử ngồi chính giữa đang quay đầu nhìn chung quanh, cau mày nói với giáo sư Tần Dương Hiên bên cạnh:
- Lão Tần, tên tiểu tử này không phải muốn làm loạn chứ? Đầu tiên hết nhìn đông rồi nhìn tây, bây giờ lại tiếp tục.
- Cũng có thể. Anh xem, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ mới hai hai hai ba tuổi, chỉ sợ ngay cả bằng cấp cũng không có, làm sao có thể làm ra được cái gì chứ? Lão đồng chí bốn năm chục tuổi cũng chưa chắc đã làm được nửa đề thi huống chi là cậu ta.
Giáo sư Tần cười ha hả:
- Không biết là đồ đệ của ai. Nhìn qua có chút tuấn tú, hoạt bát, sợ là được yêu quý quá nên mới mang đến đây thôi.
Nghe giáo sư Tần nói, giáo sư Lý liên tiếp gật đầu:
- Lão Tần nói mới để ý, đa phần sợ là đến để tiếp cận thôi. Anh xem, cậu ta cứ ngồi không yên, e rằng muốn nộp bài rồi đấy.
Quả nhiên, khi giáo sư Lý vừa dứt lời, Giang Nguyên đã đứng lên cầm bài thi bước đến.
Giáo sư Lý tùy ý tiếp nhận bài làm của Giang Nguyên, có chút gật đầu, ý bảo Giang Nguyên có thể ra ngoài.
Ngoại trừ hai vị giáo sư là còn giữ được bình tĩnh, việc Giang Nguyên là người đầu tiên nộp bài đã khiến cho rất nhiều người chú ý.
Ít nhất là người đàn ông tên Trương Dương, vốn đang cau mày suy nghĩ, nhưng khi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Giang Nguyên, sắc mặt liền biến đổi. Đợi đến khi Giang Nguyên nộp bài, nhìn gương mặt tùy ý và lạnh nhạt của hắn, Trương Dương có chút giật mình, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.
Những người khác, sau khi liếc mắt nhìn Giang Nguyên, phần lớn đều nhận ra hắn. Những người biết Giang Nguyên thì đều cảm thấy chẳng có gì kỳ quái, còn người không biết, khi nhìn thấy Giang Nguyên còn quá trẻ, cũng không có gì đặc biệt, sắc mặt có chút biến đổi.
Mọi người đều biết, đề thi lần này rất khó. Nếu người khác là người đầu tiên nộp bài, có lẽ bọn họ không lấy gì làm lạ. Nhưng nếu là Giang Nguyên, chẳng lẽ hắn còn trẻ như vậy mà lợi hại hơn cả bọn họ sao?
Nghĩ đến đây, mọi người không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng tiếp tục làm bài.
Thấy Giang Nguyên thảnh thơi bước ra ngoài, giáo sư Lý nhìn thời gian, thấy còn cách giờ nộp bài đến bốn mươi phút, lập tức mỉm cười lắc đầu. Ông không phải lần đầu tiên làm giám khảo. Những người nộp bài trước ba bốn chục phút trong các cuộc thi, trên cơ bản đều biết mình không thể thông qua.