Giang Nguyên rửa tay sạch sẽ, lau vào khăn bông, sau đó mới vén áo Tỉnh trưởng La lên.

Bàn tay xác nhận vị trí vết thương cũ trên lưng, hắn nhẹ nhàng ấn xuống. Thấy Tỉnh trưởng La cau mày, năm ngón tay của Giang Nguyên bắt đầu giãn ra, chậm rãi hoạt động trên thắt lưng Tỉnh trưởng La.

Mấy năm qua, Giang Nguyên xử lý những vết thương cũ như thế này rất trơn tru. Chỉ thấy năm ngón tay của hắn nhẹ nhàng đẩy từng tầng lớp da, khi thì đẩy, khi thì kéo, động tác cực kỳ lưu loát, nhìn qua cũng vui mắt.

Ban đầu Tỉnh trưởng La còn cau mày, nhưng chưa được bao lâu, chân mày đã giãn ra, gương mặt tuy vẫn thống khổ nhưng ánh mắt lại rất thoải mái.

Chủ nhiệm Lý thấy Tỉnh trưởng La cau mày, trong lòng đánh thót, nhưng sau lại nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Tỉnh trưởng La, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Khi y xoa bóp cho Tỉnh trưởng La, ông cũng không có vẻ mặt vừa đau nhưng vừa thoải mái như thế này. Đây phải gọi là hưởng thụ mới đúng.

Một bên, Hồ lão y sư cũng âm thầm thở ra một hơi, cảm thán nói:

- Ông bạn già của tôi ơi, ông đúng là đã đưa cho tôi một bảo bối đấy.

Thấy Tỉnh trưởng La bắt đầu thích ứng với động tác của mình, lúc này Giang Nguyên mới dần tăng thêm lực đạo, mỉm cười nói:

- Tỉnh trưởng La, bây giờ tôi tăng thêm chút lực. Nếu ngài không chịu nổi thì lên tiếng nhé.

- Ừm, ừm.

Tỉnh trưởng La chỉ ừm ừm vài tiếng. Lúc này ông cảm thấy vô cùng thư thái.

Giang Nguyên âm thầm dùng lực, chỉ nghe Tỉnh trưởng La hít vào một hơi, chân mày lại cau lại, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn vừa thống khổ vừa hưởng thụ, khiến cho Chủ nhiệm Lý bên cạnh không khỏi căng thẳng trong lòng.

Y lo lắng là phải. Dù sao Giang Nguyên nhìn qua vẫn còn quá trẻ, chỉ sợ đối phương không cẩn thận làm gãy thắt lưng của Tỉnh trưởng thì làm sao bây giờ.

- Ừm, ừm, ui, ui..

Tỉnh trưởng La rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu phát ra tiếng kêu, đồng thời hít vào hơi thật sâu.

Nhưng lần này Chủ nhiệm Lý không còn căng thẳng nữa. Nhìn biểu hiện này, Tỉnh trưởng La dường như rất sảng khoái. Nếu ông không lên tiếng ngăn cản, vậy là sẽ không có việc gì.

Rất nhanh, Giang Nguyên mát xa đã được một lúc, trên trán cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Dù sao, mát xa yêu cầu lực ngón tay rất cao. Vừa phải đạt được hiệu quả lại phải khống chế được lực đạo của ngón tay. Hơn nữa, Tỉnh trưởng La là lần đầu tiên mát xa, lực khống chế lại càng không dễ.

Tiếng rên tỉ của Tỉnh trưởng La càng lúc càng lớn, mồ hôi trên trán Giang Nguyên cũng càng lúc càng nhiều. Rốt cuộc khi Tỉnh trưởng La chịu không nổi bảo Giang Nguyên dừng tay, Giang Nguyên liền chậm rãi rút tay khỏi thắt lưng, tiếp nhận khăn lông của người giúp việc đưa đến, lau mồ hôi trên trán, cười nói:

- Được rồi, Tỉnh trưởng La, ngài có thể đứng dậy.

Nghe Giang Nguyên nói, Tỉnh trưởng La mới chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc, sau đó chậm rãi lay chuyển vùng thắt lưng của mình.

Ban đầu ông chỉ dám hoạt động một chút, nhưng sau khi hoạt động lại không thấy đau, bắt đầu uốn éo nhiều hơn.

- Ồ, không đau nữa? Có thể hoạt động rồi.

Hai tay Tỉnh trưởng La bóp phần eo, chậm rãi lắc qua lắc lại, cảm thấy không còn cảm giác đau nhức nào nữa, trong lòng mừng rỡ, nhìn Giang Nguyên đang lau mồ hôi, vui mừng nói:

- Bác sĩ Tiểu Giang, thủ pháp không tệ, rất hiệu quả.

Cảm nhận được hiệu quả thần kỳ, Tỉnh trưởng La đã không gọi Giang Nguyên là Tiểu Giang không, mà đã thêm hai chữ bác sĩ đằng trước, rõ ràng đã bắt đầu coi trọng Giang Nguyên.

Nhìn Tỉnh trưởng La hưng phấn xoay qua xoay lại trước mặt mình, Giang Nguyên mỉm cười, bước đến phía sau Tỉnh trưởng La, nói:

- Nào, Tỉnh trưởng La, đừng nhúc nhích. Để tôi nới lỏng gân cốt cho ngài, sau này sẽ còn thoải mái hơn.

Nói xong, Giang Nguyên quay lưng về phía Tỉnh trưởng La, dựa sát vào lưng của ông, hai tay nắm lấy hai tay của Tỉnh trưởng La nâng lên một chút, sau đó bảo Tỉnh trưởng La thả lỏng, rồi khom lưng cõng Tỉnh trưởng La lên, hình thành kiểu dáng cây cung ngược, tiếp theo bắt đầu dụng lực.

Nghe tiếng Tỉnh trưởng La kinh hô, mọi người chỉ nghe bên hông của Tỉnh trưởng La phát ra tiếng rắc rắc. Một lúc sau, Giang Nguyên liền buông Tỉnh trưởng La xuống, cười nói:

- Được rồi, Tỉnh trưởng La, bây giờ ngài có thể thử lại.

- Ồ, ồ, linh hoạt hơn rồi.

Mọi người nhìn thấy Tỉnh trưởng La vặn vẹo hai cái, cũng không còn chậm rãi như ban đầu, mà bắt đầu lắc lư, một chút cũng không còn cảm giác cứng ngắc.

Tỉnh trưởng La lắc lư một hồi, cảm thấy thắt lưng nhẹ nhàng khoan khoái. Mười mấy năm qua cũng chưa từng được nhẹ nhàng như vậy, nét hưng phấn trên gương mặt càng nhiều.

Ông nhìn Giang Nguyên, vui vẻ nói:

- Bác sĩ Tiểu Giang, cậu làm thế nào vậy? Tôi cảm thấy mười mấy năm qua, thắt lưng chưa từng linh hoạt như lúc này.

Giang Nguyên mỉm cười, đáp:

- Tỉnh trưởng La, đây là vết thương cũ của ngài, tôi chỉ dùng thủ pháp mát xa tạm thời giảm bớt cơn đau. Căn bệnh này phải kết hợp với uống thuốc lẫn mát xa thì mới chậm rãi khôi phục được.

- Có thể khôi phục được sao?

Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt Tỉnh trưởng La sáng ngời.

Giang Nguyên cười nói:

- Có khả năng, nhưng chủ yếu phải dựa vào thuốc của sư phụ tôi kê đơn, phối hợp với mát xa. Cho dù không hoàn toàn khôi phục 100%, nhưng 70,80% là không thành vấn đề.

- Thật sao?

Nghe Giang Nguyên nói xong, Tỉnh trưởng La mừng rỡ quay sang Hồ lão:

- Lão Hồ, anh cảm thấy thế nào?

Hồ lão đang cảm thấy vui mừng vì hành động tôn sư trọng đạo của Giang Nguyên, không nhận bất cứ công lao nào về mình, mà chuyển hết sang người ông, nghe Tỉnh trưởng La hỏi, liền cười nói:


- Xin Tỉnh trưởng cứ yên tâm, lần này tôi cố ý dẫn Giang Nguyên đến đây chính là vì nguyên nhân này. Nếu thủ pháp mát xa của Giang Nguyên có tác dụng, kết hợp với trung dược của tôi, tất nhiên sẽ có hy vọng khôi phục.
Advertisement
';
Advertisement