- Muốn giết chết tôi à?
Giang Nguyên nhìn thấy Viên Nhất Chương nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt âm lệ liền nhếch môi, nở nụ cười khinh thường trào phúng nói:
- Viên đại thiếu, câu này nghe khá quen tai đấy nhỉ?
Viên Nhất Chương nghe thấy giọng Giang Nguyên thì hơi sửng sốt, cảm thấy giọng nói này hình như rất quen, thậm chí dường như khiến y cảm thấy hơi sợ hãi.
Có điều lúc này Viên Nhất Chương đã đỏ mắt, sao còn để ý đến, y chỉ lạnh giọng nói:
- Viên Nhất Chương tao muốn giết ai chưa có ai là không chết cả. Mày dám đụng đến tao, vậy thì hôm nay mày chết chắc rồi... chắc chắn chết chắc rồi...
- Thằng ranh, mày chết chắc rồi...
Đám người bên cạnh lúc này cũng căm phẫn nhìn Giang Nguyên, giống như họ muốn lập tức băm Giang Nguyên thành vạn mảnh vậy.
Giang Nguyên nhìn vẻ phẫn nộ này của chúng khóe môi liên nhẹ nhàng nhếch lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, cái đám người này...
Lập tức cười khổ lắc đầu, sau đó hắn đưa tay chậm rãi lấy mũ lính xuống...
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn động tác của Giang Nguyên, muốn xem thử đây rốt cuộc là ai, sao không có mắt đến thế, ngay cả Viên thiếu cũng dám động vào...
Sau khi Giang Nguyên chậm rãi gỡ mũ lính xuống, mọi người cũng bắt đầu chú ý quân hàm trên vai hắn. Lúc này trong lòng cũng thầm cười lạnh:
- Thằng nhãi đáng thương này đã lăn lộn được lên trung úy, nhưng lần này đắc tội Viên thiếu, hì hì...
Có điều khi đối phương gỡ mũ xuống để lộ ra gương mặt quen thuộc, sắc mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ, sau đó trên mặt vốn đang có chút hả hê hoặc chứa đầy căm phẫn, lúc này lập tức vội vàng thu liễm lại như có ma thuật, không còn dám hó hé nữa.
Có điều mọi người nhìn Giang Nguyên, lại nhìn quân hàm trung tá trên vai hắn, lúc này cũng đột nhiên kinh ngạc. Không phải hai ngày trước Giang Nguyên còn ở Lỗ Sơn sao? Sao lại chạy đến Bắc Kinh rồi? Hơn nữa sao giờ hắn lại biến thành một trung tá? Nếu là một trung tá trong quân đội khác họ sẽ chẳng cần phải chú ý.
Nhưng nếu quân hàm trung tá này treo trên người Giang Nguyên thì lại rất đặc biệt...
Viên Nhất Chương đang chỉ Giang Nguyên định mắng tiếp, vừa liếc mắt sang nhìn khuôn mặt mỉm cười khiến y khắc sâu trong trí nhớ, miệng đang mở to lập tức không thốt nên lời, giọng nói lập tức nghẹn trong họng, tay đông cứng giữa không trung.
- Sao Viên đại thiếu không mắng nữa đi?
Giang Nguyên cầm mũ lính trong tay, trên miệng nở nụ cười trào phúng. Hắn nhìn Viên Nhất Chương nói:
- Mắng... mắng tiếp đi...
Sau khi nói xong, Giang Nguyên dừng lại, nhìn khuôn mặt lập tức xanh mét của Viên Nhất Chương, một lần nữa giễu cợt cười nói:
- Chẳng phải muốn giết chết tôi sao? Lần trước Viên đại thiếu cầm súng muốn đích thân giết tôi... hình như kết quả không hay lắm nhỉ... Lần này Viên đại thiếu định làm thế nào? Phi cơ? Đại pháo? Chậc chậc... tôi sợ quá...
Giang Nguyên vừa nói ra lời này, sắc mặt xanh mét của Viên Nhất Chương lập tức chuyển sang đỏ, lúc này ngay cả tay cũng không ngừng run lên.
Giang Nguyên nhìn bộ dạng của Viên Nhất Chương thì nhẹ nhàng cười, sau đó lại nhìn những người vẻ mặt xấu hổ xung quanh không nói gì nữa. Hắn hiểu rất rõ, đám người này chỉ gió thổi chiều nào theo chiều đó, chẳng phải là nhân vật gì, so với họ chẳng có gì thú vị.
Cho nên sau khi dứt lời, Giang Nguyên khẽ mỉm cười nhìn Viên Nhất Chương tức giận đến mức nói không nên lời, đứng ở đó sắc mặt nửa xanh nửa đỏ nhưng lại không dám tiến lên, sau đó hắn quay đầu sang nói với Phan Hiểu Hiểu ở bên cạnh:
- Đi thôi... Phải về rồi!
- Ừ... Đi...
Giang Nguyên đánh Viên Nhất Chương tàn nhân như vậy để trút giận cho cô, Phan Hiểu Hiểu cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa lo lắng. Nhưng cô nhìn thấy vẻ tự nhiên lãnh đạm của Giang Nguyên thì lại thấy yên lòng. Lần trước Giang Nguyên đánh Viên Nhất Chương ra thế còn chửng sao, có lẽ lần này cũng không vấn đề gì.
Cô lập tức ôm cánh tay Giang Nguyên, không thèm nhìn đám người vây xem, sau đó bước lên xe.
- Viên thiếu đợi em... anh đợi em với...
Viên Nhất Chương nhìn chiêc xe lao đi liền nổi giận hét lên, đạp mạnh chân lên bậc thang sau đó lạnh lẽo nhìn chằm chằm những người bên cạnh, ngay cả cô gái đi cùng cũng không thèm để ý hất tay bỏ đi.
- Ối... Viên thiếu đợi em... anh đợi em với...
Cô nàng thấy y chẳng thèm để ý đến cô thì vội vàng đuổi theo...
- Giang Nguyên... Lần sau anh đừng lỗ mãng như vậy... Dù sao hắn cũng là cháu của Phó thủ tướng Vương, nếu lần này hắn thật sự tính toán thì phiền phức lớn đấy!
Mặc dù Phan Hiểu Hiểu biết Giang Nguyên có Dương gia chống lưng nhưng cô vẫn hơi lo lắng dặn dò Giang Nguyên.
Giang Nguyên cười cười nói:
- Không cần lo lắng, yên tâm... Không sao đâu... Cô thấy tôi đã từng làm chuyện gì mà mình chưa nắm chắc không?
Phan Hiểu Hiểu nghe Giang Nguyên nói vậy thì an tâm hơn một chút, quả thực điểm này Giang Nguyên vẫn tương đối đáng tin.
Phan Hiểu Hiểu yên tâm rồi thì đột nhiên lại mỉm cười nói với Giang Nguyên:
- Hay giờ chúng ta đi đâu ngồi một lát đi, giờ vẫn còn sớm mà!
Giang Nguyên nghe thấy vậy thì cũng chẳng thể nào từ chối, có điều sau khi chần chừ một chút, hắn vẫn lắc đầu, cười nói:
- Hôm nay thì thôi vậy, Tiểu Bảo đang ở Dương gia một mình, mặc dù có dì La chăm nhưng tôi vẫn không yên tâm, muốn về sớm một chút. Hơn nữa ngày mai là ngày đầu tiên tôi đi làm ở bệnh viên, nghỉ ngơi sớm một chút vẫn hơn.
- Đúng rồi... Tôi vẫn chưa từng gặp Tiểu Bảo, lần sau nhất định phải đưa nó đi chơi chung đấy...
Phan Hiểu Hiểu nghe thấy Giang Nguyên nói vậy cũng đồng ý gật đầu, nhưng lại vô cùng hưng phấn nhìn Giang Nguyên nói:
- Tôi muốn làm mẹ nuôi của nó...
- A... Không đến mức như vậy chứ, giờ cô mới bao nhiêu tuổi mà đòi làm mẹ nuôi người ta...
Giang Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu nói.
- Sao? Không làm được à? Anh có thể làm ba người ta, vì sao tôi không thể làm mẹ nuôi... hừ...
Phan Hiểu Hiểu bất mãn trừng mắt với Giang Nguyên, làm Giang Nguyên không biết nói sao.
Sau khi trở về đại viện Dương gia, hắn vừa bước vào đại sảnh thì đã thấy Tiểu Bảo đang cùng Dương Vân Dương chơi bóng, chẳng có vẻ gì là không quen cả.
Thấy tình hình này, Giang Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần Tiểu Bảo có thể làm quen được thì mình cũng yên tâm rồi. Dù sao sau này mình cũng không thể nào ngày ngày ở bên cạnh nó.
- Ba...
Tiểu Bảo nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền cười khúc khích ôm bóng chạy về phía Giang Nguyên.
- Haizz... Tiểu Bảo... ối...
Giang Nguyên một tay ôm lấy Tiểu Bảo vừa chạy tới, hôn một cái lên gương mặt tròn trịa của Tiểu Bảo, hắn lập tức cảm thấy buồn bực cả ngày nay liền tiêu tan.
Dương Vân Dương thấy Giang Nguyên ôm Tiểu Bảo cười vui vẻ thì cũng nở nụ cười, nhìn bộ quân trang trên người Giang Nguyên, ông không khỏi lắc đầu cảm thán:
- Chậc chậc... Giang Nguyên, cháu đúng là sinh ra để mặc quân phục!
Giang Nguyên cười cười, bất đắc dĩ nói:
- Có điều bộ đồ này mặc cũng không dễ dàng gì, Trưởng phòng không biết hôm nay cháu trải qua như thế nào đâu!
Dương Vân Dương thấy vẻ buồn bực bất đắc dĩ của Giang Nguyên không khỏi hiếu kỳ nói:
- Sao? Bọn họ trao cho cháu quân hàm trung úy cháu vẫn chưa hài lòng à?
Giang Nguyên cười khổ cười nói:
- Vô cùng hài lòng, nhưng cháu không cần cái thứ này. Chú biết họ kiếm cho cháu những việc gì không? Họ sắp xếp cho cháu một chức Phó chủ nhiệm ở Bệnh viện đa khoa, kết quả còn xếp cả một chức Phó chủ nhiệm Học viên y ba quân chủng cho cháu nữa... Hai cái nơi chả liên quan này... Nghĩ là thấy đau đầu rồi!
- Hai chức? Đều cấp bậc Phó chủ nhiệm?
Dương Vân Dương đứng bên cũng sửng sốt. Ông đại khái cũng biết lần này thân phận thụ hàm của Giang Nguyên sẽ không thấp, cho nên nhìn thấy Giang Nguyên đeo hàm trung tá cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. Có điều hắn được treo hai chức vụ, thậm chí còn là Phó chủ nhiệm thì ông hơi tò mò.
Nên biết Bệnh viện đa khoa ba quân chủng và Học viên y đều không phải nơi bình thường, có thể được làm Chủ nhiêm thì không phải chức vụ mang hư danh, mà là một vị trí có quyền lực thực sự.
Giang Nguyên gật đầu bất đắc dĩ nói:
- Một Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình, một Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh... Chẳng có bên nào là ít việc cả!
- Sịt...
Dương Vân Dương cũng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Giang Nguyên bắt đầu lóe lên chút đặc biệt, lắc đầu nói:
- Giang Nguyên... Ngọn gió lần này của cháu e là quá lớn rồi!
- Á? Là sao ạ?
Lúc này Giang Nguyên hơi nghi hoặc nói.
Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên cười lắc đầu nói:
- Rõ ràng cấp trên đã có người chú ý đến cháu... Nếu không hai vị trí đó sẽ không thể nhét lên đầu cháu!
- Cấp trên?
Dĩ nhiên Giang Nguyên biết cấp trên đang chú ý mình, nhưng rốt cuộc là vị cấp trên nào? Hắn nhíu mày nhìn Dương Vân Dương nói:
- Trưởng phòng... không phải ông cụ chứ...
- Không phải... Nếu ông cụ sắp xếp cho cháu hai vị trí này, chắc chắn ông sẽ nói rõ với cháu... Hơn nữa sẽ tôn trọng ý kiến của cháu chứ không tùy tiện sắp xếp...
Lúc này Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên nói rất chắc chắn.
Giang Nguyên cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy... Nếu thật sự là cụ Dương sắp xếp cho mình, vậy thì chắc chắn cụ Dương sẽ nói trước với mình chuyện này.
Dương Vân Dương thấy vẻ nghi hoặc của Giang Nguyên thì cũng chần chừ một chút, sau đó nghiêm túc nói với Giang Nguyên:
- Giang Nguyên... Chắc lần này cháu không nhàn rỗi được đâu...
- Ồ?
Giang Nguyên nhìn chằm chằm Dương Vân Dương, trong lòng đột nhiên bắt đầu cảm thấy có chút không ổn.
Dương Vân Dương cười khan nói:
- Nếu cấp trên chỉ cho cháu một thân phận, cùng lắm chỉ treo cháu ở Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, hoặc một quân bài trong bộ đội, cũng sẽ không giao chức vụ thật cho cháu. Nhưng giờ trao cho cháu hai chức vụ, và chúng đều rất có phân lượng, hơn nữa còn là những khoa chủ chốt của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng và Học viện y...
- Cho nên cái này... không phải đưa cho cháu để đùa đâu. Nếu như chỉ tìm đại một chức vụ cho cháu thì chỉ tìm những vị trí tương đối nhàn rỗi. Nếu đã trao cho cháu hai vị trí như thế này, chắc chắn bắt cháu phải dụng tâm làm việc với hai vị trí này, hơn nữa hai vị trí này đều rất phù hợp với năng lực của cháu...