Đối với việc giảng bài, Giang Nguyên nghiêm túc nổi tiếng ở Học viện y Đại học Đông Nguyên. Nếu đã lên bục giảng, vậy thì nội dung phải tương ứng với một tiết học, chắc chắn không quá ngắn, nhưng cũng chắc chắn sẽ không giảng không kịp hết nội dung.

Cho nên, tiết học này hắn đứng trên bục giảng giảng rất lưu loát, mặc dù không mang theo nước, nhưng thể lực tốt của hắn đã giúp hắn có thể thao thao bất tuyệt ba tiếng đồng hồ, trừ nghỉ ngơi mười lăm phút giữa giờ thì hoàn toàn không hề dừng lại thêm.

Các sinh viên bên dưới cũng nghe cực kỳ chăm chú, dù sao Giang Nguyên mấy năm nay đã có kinh nghiệm chữa trị chấn thương trong chiến tranh ở nước ngoài, trong nước chắc chắn không ai có thể so sánh được, bởi vậy hắn giảng những thứ này vô cùng thận miệng. Các sinh viên bên dưới ai nấy đều liên tục gật đầu; Chủ nhiệm Triệu và Chu Kiến Quốc ngồi bên dưới lúc này cũng nhìn Giang Nguyên giọng nói sang sảng trên bục giảng, dường như vô cùng hiểu rõ những điều này với khuôn mặt khác nhau.

Trên mặt Chủ nhiệm Triệu tràn đầy bội phục. Giờ ông đã hiểu, tại sao bác sĩ Giang trẻ tuổi như vậy mà đã được ủy thác trách nhiệm như thế. Hóa ra cậu ta thật sự giỏi về phương diện này đến như vậy. Ông là chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, dĩ nhiên biết những gì Giang Nguyên nói đều là những kinh nghiệm hữu ích khi thực sự ra chiến trường. Hơn nữa những thứ mà Giang Nguyên giảng, có lúc ngay cả ông cũng đột nhiên cảm thấy như khơi dậy lòng người, giúp ông chợt hiểu thông những vấn đề trước kia chưa hiểu rõ.

Còn Phó giáo sư Chu Chu Kiến Quốc lúc này sắc mặt tối tăm. Mặc dù trên mặc vẫn treo nụ cười cố định, nhưng không ai có thể nhận ra nụ cười của gã rất miễn cưỡng. Đây vốn cũng là tiết của gã, kết quả người khác giảng còn hay hơn gã gấp mấy lần, các sinh viên ai nấy đều tập trung lắng nghe, nghe rất nhập tâm.

Nếu là người khác giảng thì cũng thôi đi, nhưng đây là do gã tự mình gây chuyện, mời người khác lên giảng. Giờ thì hay rồi, người ta vừa giảng, lập tức phân rõ cao thấp. Phó giáo sư phụ trách môn như gã đây sau này làm sao còn lên lớp được nữa?

- Được rồi, hôm nay tôi giảng đến đây thôi. Tôi nghĩ có lẽ mọi người đã hiểu rất rõ thế nào là ý thức xử lý rồi.

Giang Nguyên nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:

- Giờ, chúng ta còn mười lăm phút nếu mọi người có vấn đề gì có thể giơ tay lên hỏi.

Giang Nguyên vừa dứt lời, bên dưới nhanh chóng có một loạt cánh tay giơ lên. Dù sao tiết ban nãy tuy Giang Nguyên giảng rất dễ hiểu, nhưng cũng chỉ mới giảng sơ thôi, có rất nhiều thứ các sinh viên hứng thú đều chưa thể nào giảng hết được.

Nhìn một loạt cánh tay bên dưới, Giang Nguyên cũng chỉ đành mỉm cười chỉ từng người một.

Trong mười lăm phút, Giang Nguyên cố gắng trả lời các câu hỏi một cách đơn giản nhất, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng trả lời được tám câu hỏi.

- Được rồi, các bạn học, giờ đã hết tiết, có vấn đề gì có thể hỏi vào lần sau. Sau này mỗi tuần tôi sẽ có ba tiết chung, cơ hội còn rất nhiều.

Giang Nguyên nhìn những sinh viên mặt tràn đầy thất vọng liền cười gật đầu, sau đó nói:

- Tan học.

- Clap clap clap!

- Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc!

Đồng chí Khâu Dương Nguyên nhìn thấy Giang Nguyên đi xuống liền dứng dậy cảm thán vỗ tay, trong mắt mang đầy sự thán phục nói.

- Haha, Chủ nhiệm Khâu quá khen rồi.

Đã lâu không giảng bài, giảng một tiết này khiến Giang Nguyên cảm thấy rất không tệ, đột nhiên có chút hoài niệm cảm giác nhàn nhã khi ở Đại học Đông Nguyên, ít nhất là lúc đó không cần phải lục đục đấu đá như thế này.

Chu Kiến Quốc bên cạnh lúc này cũng chỉ có thể mỉm cười, cười khan bắt tay Giang Nguyên nói:

- Chủ nhiệm Giang lợi hại quá, giảng sống động như thật!

“Gì mà sống động như thật, anh cho rằng tôi đang tạc tượng sao?” Năng lực tinh thần nhạy cảm khiến Giang Nguyên cảm nhận rõ sự bực bội và giận dữ dưới khuôn mặt tươi cười của Chu Kiến Quốc, Giang Nguyên thầm lầm bầm hai câu nhưng cũng cười hi hi nói:

- Giáo sư Chu quá khen, thật sự quá khen rồi!

Nhìn thấy ý cười dày đặc trong mắt Giang Nguyên, lúc này đồng chí Chu Kiến Quốc cảm thấy trong lòng bắt đầu run lên. Lẽ nào thằng nhãi này cố ý?

Sau khi chào tạm biệt hai đồng nghiệp, lúc Giang Nguyên lái xe định quay về Đại viện Dương gia, chuông điện thoại của hắn lại reo lên.

Giang Nguyên đưa tay cầm lên xem, cả cười, quả nhiên là Phan Hiểu Hiểu canh đúng giờ gọi đến.

- Alo? Sao, hôm nay định mời ngược lại à?

Giang Nguyên mỉm cười nói.

- Được, không thành vấn đề, có điều buổi tối thì anh phụ trách.

Phan Hiểu Hiểu cười hì hì đáp lời nói.

- Buổi tối?

Giang Nguyên ngẩn người, sau đó cả cười, gật đầu nói:

- Được, không thành vấn đề.

- Vậy chúng ta gặp ở Khánh Vân Lâu.

Phan Hiểu Hiểu cười nói:

- Tôi đã đặt họ món Phật nhảy tường rồi!

- Phật nhảy tường? Chơi lớn đây!

Giang Nguyên vừa nghe thấy có đồ ăn ngon trong miệng bắt đầu chảy nước miếng, cười nói:

- Được, đúng rồi, ở đâu vậy?

- Anh nói với tài xế, anh ấy sẽ đưa anh đến.

Phan Hiểu Hiểu bó tay nói.

Giang Nguyên cười khổ một tiếng, nói:

- Nhưng mà tôi lái xe.

- Anh lái xe? Không phải anh không có bằng lái sao? Xe đâu ra?

Phan Hiểu Hiểu sửng sốt, sau khi hỏi liên tục vài câu nhưng chợt hiểu ra, nói:

- Được rồi, phố Trường An đi tới một chút, ở...

Sau khi Giang Nguyên hỏi rõ vị trí liền cúp điện thoại, sau đó mỉm cười lái xe đi.

Đường xá ở đây Giang Nguyên không quen lắm, nhưng sau vài lần vòng vo, cuối cùng đến một ngã rẽ không biết phải rẽ theo hướng nào, cứ vòng vo mấy lần, lúc này cuối cùng hắn đã chú ý thấy hai cảnh sát giao thông đã nhìn chằm chằm mình khá lâu, hơn nữa bên cạnh còn có một chiếc xe đã bị chặn lại, hình như đang viết giấy phạt.

Nhìn thấy cảnh sát giao thông, lúc này Giang Nguyên mới nhớ ra ban nãy có vẻ mình đã phạm khá nhiều lỗi, lập tức bất đắc dĩ dừng lại, lại nhìn nhìn mấy tấm giấy chứng nhận ra vào gì đó ở bệ cửa sổ xe mình, sau đó hắn lái xe về phía cảnh sát giao thông bên kia.

Chủ chiếc xe đang bị cảnh sát giao thông viết giấy phạt nhìn thấy xe của Giang Nguyên dừng bên cạnh mình, trên gương mặt vốn đang đau khổ của anh ta lúc này cuối cùng đã nở nụ cười. Xem ra cuối cùng đã có người xui xẻo như mình.

Sau khi Giang Nguyên dừng xe lại, hạ cửa sổ xuống, một cảnh sát giao thông bên cạnh lập tức chạy đến, hành kính lễ, sau đó khom lưng, cung kính nói:

- Đồng chí, xin hỏi có gì cần giúp đỡ?

- À, chào anh, tôi muốn hỏi thăm, Khánh Vân Lâu đi đường nào?

Giang Nguyên cười khan hai tiếng, bất đắc dĩ nói.

- Khánh Vân Lâu?

Viên cảnh sát giao thông này sau khi sửng sốt liền cười chỉ sang bên phải nói:

- Ngài đi bên này, đi về phía trước khoảng bốn trăm mét thì lại cua phải đi hai trăm mét là tới.

- Ồ, được, cảm ơn nhé!

Sau khi Giang Nguyên mỉm cười cảm ơn lại lái xe đi về phía trước.

Lúc này tài xế bên cạnh thấy xe của Giang Nguyên lao di hì ngây ra, một lúc sao mới gào lên với hai cảnh sát giao thông:

- Ôi ôi, chuyện gì thế? Tôi thấy anh ta phạm luật những mấy lần, sao các anh phạt tôi không phạt anh ta?

Cảnh sát giao thông hơi lớn tuổi hơn một chút nhìn thấy người này kêu lên như vậy liền cười nói:

- Anh nhìn biển số xe của anh ta đi. Xe anh ta giờ có đi ngược đường, cũng chẳng có ai dám chặn anh ta lại, mà chúng tôi còn phải đi mở đường cho anh ta đấy.

- Á!

Chủ xe này nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mới duỗi dài cổ nhìn theo đuôi xe Giang Nguyên. Có điều giờ Giang Nguyên đã cua phải rồi, anh ta chỉ nhìn thấy đó là một chiếc Audi.

Hai cảnh sát giao thông nhìn thấy vẻ mặt bực bội mơ hồ của chủ xe thì nhìn nhau cười, khẽ lắc đầu. Trong Tứ Cửu thành này, những chiếc xe như vậy họ gặp nhiều rồi, chứ không phải thiếu kiến thức như vị trước mặt.

Chờ sau khi viết xong giấy phạt, chủ xe lúc này cũng ồn ào nói:

- Vừa hay tôi cũng đi Khánh Vân Lâu, hì hì, thế là rốt cuộc cũng có thể đi xem thử chiếc xe đó hoành tráng chừng nào.

Anh ta lập tức nhấn mạnh chiếc ga, chiếc xe ầm ầm đuổi theo sau.

Lúc này hai cảnh sát giao thông nhìn anh ta chưa từ bỏ ý định đuổi theo thì lắc đầu, đúng là ít thấy cho là lạ.

Cảnh sát giao thông trẻ lúc này lại cười nói với cảnh sát lớn tuổi bên cạnh:

- Lão Từ, anh biết trong xe là ai không?

Cảnh sát lớn tuổi nhìn vẻ mặt thần bí của cảnh sát giao thông trẻ liền tò mò nói:

- Ai? Người này ngay cả đường ở Bắc Kinh còn chẳng rành, không đến mức là mấy vị cấp trên đấy chứ?

- Đương nhiên không rồi, mấy vị đó ra ngoài mà có thể chỉ có một chiếc xe sao?

Cảnh sát giao thông trẻ cười ha ha nói:

- Ban nãy tôi thấy trong xe có một trung úy rất trẻ lái, gần đây cậu ta rất nổi tiếng. Lão Từ anh đoán thử xem!

- Trung tá? Gần đây rất nổi tiếng rất trẻ?

Lão Từ sờ cằm một lúc, sau đó cười khổ nói với cảnh sát giao thông trẻ:

- Không biết. Gần đây không nghe thấy có trung tá nào trong quân đội nổi tiếng. Cho dù gần đây ở Lỗ Sơn có mấy người nhảy dù khá nổi tiếng nhưng hình như cũng không phải trung tá cũng không thể lái xe có chữ Quốc ở đầu.

- Haha, lão Từ, anh nói cũng đúng một chút rồi đó. Thực sự là nhảy dù ở Lỗ Sơn nhưng không phải mười người đó.

Lúc này cảnh sát giao thông trẻ đắc ý cười nói.

Lão Từ nhìn thấy bộ dạng này của cảnh sát giao thông trẻ liền sửng sốt, nhớ ra một người, kinh ngạc nói:

- Cậu nói là Giang Nguyên? Bác sĩ Giang kia đấy hả?

- Đúng. Lúc đầu khi vừa nhìn thấy cậu ta tôi cũng không thể tin được, nhưng cậu ta mặc quân trang nữa, nhưng mà bộ dạng thật sự là rất gần gũi giống như trên tivi ấy.

Cảnh sát giao thông trẻ cười nói:

- Không sai được.

Advertisement
';
Advertisement