Bước vào phòng bệnh, nhìn người bệnh đầy cả phòng, trong lòng Hồ lão vừa cao hứng vừa buồn bực. Cao hứng chính là người bệnh nhiều thì kinh doanh tốt, nhưng buồn bực chính là quá bận.

Nhưng khi ông bắt đầu xem bệnh, khi xem qua những đơn thuốc mà Giang Nguyên đã kê, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc. Bởi vì Giang Nguyên khám cho bốn người, bốn đơn thuốc đều cực kỳ hợp tâm ý của ông, trên cơ bản không cần đổi gì cả.

Tuy nói bốn người này thì có ba người đến tái khám, nhưng tình huống như vậy vẫn khiến cho Hồ lão phải giật mình.

Tuy nhiên Hồ lão vẫn không biểu hiện gì, vừa khám bệnh vừa nhìn Giang Nguyên.

Càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc. Bây giờ ông mới chú ý đến tốc độ xem bệnh của Giang Nguyên. Điều khiến ông kinh hãi chính là thời gian Giang Nguyên bắt mạch, không hề vượt quá hai mươi giây.

Điều này khiến cho Hồ lão vừa kinh ngạc lẫn chờ mong. Trước đó Giang Nguyên bắt mạch còn chưa quen, tại sao bây giờ lại…

Đợi Giang Nguyên mang theo đơn thuốc và người bệnh đến chỗ của mình, Hồ lão không thể chờ đợi được mà muốn xem tình huống người bệnh.

Đây là một người bệnh mới. Hơn nữa tình huống còn có chút nghiêm trọng. Cho nên, Hồ lão biết đáp án của mình sẽ được giải trên người người này.

Thông qua người bệnh, Hồ có thể biết được rốt cuộc tốc độ Giang Nguyên tăng lên là do hắn tiến bộ hay là do chủ quan.

Vì thế, Hồ lão hỏi rất kỹ chi tiết tình huống của người bệnh, đồng thời cẩn thận bắt mạch. Mặc dù trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đang có hàng vạn con sóng dâng lên.

Triệu chứng của người bệnh là huyết hư không thường thấy, mạch tượng cũng thuộc loại khó nắm bắt, nhưng cách biện chứng và dùng thuốc của Giang Nguyên lại khá chuẩn. Mặc dù đơn thuốc chưa hoàn toàn phù hợp với tâm ý của ông nhưng cũng chỉ gia giảm thêm một loại thuốc là được.

Tình huống này nói rõ, Giang Nguyên biện chứng mạch tượng hết sức rõ ràng. Nếu như nói hắn còn khuyết điểm, chỉ có thể là kinh nghiệm chưa đủ mà thôi.

Đương nhiên, đối với Hồ lão mà nói, khả năng của Giang Nguyên đã ngang ngửa với một bác sĩ trung y hai mươi năm hành nghề y rồi.

- Chẳng lẽ Giang Nguyên lại nhanh chóng nắm giữ được mạch quyết như vậy sao? Cũng chỉ mới được vài ngày thôi mà?

Mặc dù Hồ lão kinh hãi trong lòng, nhưng nhìn thoáng qua Giang Nguyên đang khám cho người bệnh tiếp theo, ông cũng không nói gì.

Sau khi xem hết bệnh nhân, Hồ lão cũng không hỏi Giang Nguyên tình huống này. Bởi vì đây không phải là lời giải thích bình thường có thể giải thích được.

Bởi vì tốc độ Giang Nguyên ngang bằng với Hồ lão, cho nên đến giờ trưa đã khám xong hết tất cả các bệnh nhân.

Ăn cơm trưa xong, Trương Nhạc đã đến làm việc. Vết bầm trên gương mặt cũng đã tan đi rất nhiều. Chỉ là khi chạm mặt đồng nghiệp, nét mặt vẫn hiện lên sự xấu hổ.

Tuy Giang Nguyên không nói gì, nhưng các đồng nghiệp trong phòng khám đều biết chuyện hôm qua, chỉ là nể mặt Trương Nhạc, cũng coi như không biết. Tuy nhiên trong lòng lại âm thầm bội phục Giang Nguyên. Tên tiểu tử này quả thật là phúc tinh của phòng khám, chuyện gì cũng có thể đỡ được.

Sau lần này, ánh mắt các bác sĩ và y tá khác nhìn Giang Nguyên cũng tôn trọng hơn. Vốn tưởng rằng Giang Nguyên chỉ giỏi trung y và ngoại khoa, nhưng bởi vì Giang Nguyên không có giấy phép hành nghề bác sĩ, người xem trọng Giang Nguyên không có mấy ai. Nhưng thật không ngờ Giang Nguyên lại ưu tú hết trên mọi phương diện.

Đối với người như vậy, bằng cấp hành nghề trong mắt mọi người đã không còn quan trọng. Một người giỏi như vậy, còn sợ rằng sau này không kiếm nổi tờ giấy phép hành nghề sao?

Lơ đãng nhìn thoáng qua, ánh mắt của mấy cô y tá nhìn Trương Nhạc cũng có sự thay đổi. Vốn trong mắt các cô, Trương Nhạc vừa đẹp trai lại tốt nghiệp đại học Đông Nguyên, lại còn có giấy phép hành nghề bác sĩ, đối với Trương Nhạc cũng có hảo cảm hơn.

Mà Giang Nguyên đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng lại học trung y, hơn nữa cũng chưa từng học đại học, trước kia thật chẳng mấy ai để ý đến hắn.

Nhưng sau khi Tiểu Lệ nhìn thấy hành động của Trương Nhạc, trong lúc chị em tâm sự với nhau, các cô y tá tất nhiên là giảm hảo cảm với Trương Nhạc, tăng hảo cảm với Giang Nguyên. Lần trước Giang Nguyên bảo vệ Tiểu Lệ, xả giận giùm Tiểu Lệ, khiến cho các cô bắt đầu thích Giang Nguyên. Lúc này, các cô nhìn Giang Nguyên như thế nào cũng cảm thấy thuận mắt.

Giang Nguyên tất nhiên là không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của các chị em y tá. Bởi vì chiều nay hắn phải theo Hồ lão đến trường dạy học.

Vẫn là năm hai như cũ. Chỉ là lần lên lớp thứ hai này, Giang Nguyên cảm thấy Hồ lão sẽ không đơn giản buông tha cho hắn.

“Giảng bài”! Nhớ đến hai chữ này, Giang Nguyên chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng. Đã hơn ba năm không đi học, một người chỉ mới tốt nghiệp trung học như hắn, làm sao có thể dạy cho sinh viên đại học chứ? Đúng là đủ hãm hại mà.

Nhưng Hồ lão lại không nghĩ nhiều như vậy. Ông mang Giang Nguyên theo chính là muốn nhanh chóng bồi dưỡng Giang Nguyên, để hắn có thể thay ông đi dạy, để ông có nhiều thời gian ở phòng khám hơn.

Đương nhiên, Hồ lão cũng không phải là loại người qua loa cho xong việc. Đối với việc dạy học, ông vẫn rất cẩn thận. Chỉ là ông tin tưởng Giang Nguyên, cảm giác hắn đủ năng lực để dạy đám sinh viên này.

Không phải là ông sẽ để cho Giang Nguyên dạy học hoàn toàn, mà chỉ để Giang Nguyên giúp ông khoảng nửa tiết, hoặc là khi ông không thể thoát thân được thì đến dạy giùm ông một buổi.

Lần này, Giang Nguyên cũng đeo cặp mắt kính, mang theo quyển sách, rất ra dáng sư phạm theo sát Hồ lão bước vào phòng học.

Sau khi vào phòng học, Giang Nguyên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn hắn có chút đặc biệt.

Tùy ý nhìn thoáng qua, trong lòng liền cả kinh. Người mà đang nhìn hắn chính là cô gái mặc bộ quần áo màu vàng lúc trước. Cô gái này dường như rất hứng thú đối với hắn. Sau khi nhìn chằm chằm một hồi, ánh mắt dường như hiểu ra.

Giang Nguyên biết lần đó cô gái đã sớm nhận ra hắn, chỉ là không dám khẳng định mà thôi. Nhưng lần này thì có thể rồi.

Advertisement
';
Advertisement