Sắc mặt Tề Lãng liền âm u trở lại. Sắc mặt của các lão đồng chí cũng trầm xuống. Mọi người đều biết, khi Tề Nhạc Minh nói ra những lời này, cục diện hài hòa khó khăn lắm mới có được trong nháy mắt bị quét sạch.
Các lão đồng chí tức giận nhìn Tề Nhạc Minh. Thằng ranh đáng chết này chẳng lẽ không nhìn rõ sao, bọn họ khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ xuống đài cho Tề gia, tại sao y một chút cũng không hiểu chuyện vậy? Vì một người phụ nữ mà không để ý đến an nguy của gia tộc?
Chúng tân khách cũng nhìn nhau, thầm nghĩ: Bây giờ thì tốt rồi. Xem Tề Lãng ông làm sao mà giải quyết?
Tề Lãng hít sâu hai hơi, bình phục lại tinh thần, biết lúc này đã không còn đường lui, lập tức nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai của mình, nhưng bây giờ dạy cho nó bài học đã không còn kịp nữa rồi.
Đã đến nước này, phóng lao đành phải theo lao thôi. Vì thể diện của Tề gia, hiển nhiên cũng không thể để việc này cứ như vậy mà trôi qua, lập tức nhìn mọi người, chắp tay nói:
- Các vị trưởng giả nói rất có lý, Tuyên Tử Nguyệt cũng là con dâu chưa qua cửa của Tề gia, Tề Lãng tôi cũng không cần bận tâm nhiều. Tuy nhiên hôm nay, việc này không phải cứ như vậy mà xong được.
Tề Lãng vừa nói ra, mọi người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài, biết Tề Lãng đã bị ép đến góc tường không cách nào quay đầu lại. Nhưng trong giọng nói của Tề Lãng vẫn còn chừa lại một đường sống, chỉ hy vọng tình huống không đến mức không thể vãn hồi.
Nghe Tề Lãng nói, Giang Nguyên thở hắt ra, biết hôm nay không đánh không được, trong lòng cười khổ một tiếng.
Xoạt!
Mọi người chỉ nghe được một thanh âm thanh thúy vang lên, đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Giang Nguyên đã rút trường đao ra khỏi vỏ, thân đao ánh lên quầng sáng trong tay hắn.
- Muốn chiến thì chiến thôi.
Giang Nguyên cầm trường đao dài nửa thước, chỉ thẳng vào Tề Nhạc Minh:
- Tề Nhạc Minh, có gan thì ra đây đánh một trận.
- Ơ!
Tề Nhạc Minh đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy thanh đao tỏa ra hàn ý lạnh như băng chỉ thẳng vào mình, sắc mặt liền cứng đờ.
Ngày trước, có lẽ y còn dám ứng chiến. Nhưng sau cái lần ám sát hụt Giang Nguyên ở Bắc Kinh, nhìn Giang Nguyên đại sát bốn phía đã bị hù mất mật, bây giờ nào dám ứng chiến?
Nhìn sắc mặt chợt biến thành màu đen của Tề Nhạc Minh, nhưng lại không dám ứng chiến, các tân khách đều cười lạnh trong lòng.
Tên tiểu tử Tề gia này quả nhiên chỉ giỏi mạnh miệng. Người ta yêu cầu khiêu chiến cũng không dám ứng chiến.
Tề Lãng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt cũng biến thành màu đen. Ông tất nhiên biết được con của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Giang Nguyên. Nếu ứng chiến, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn. Mặc dù cũng không chịu được sự thua kém, nhưng ông không dám cho con trai của mình đi mạo hiểm.
Sắc mặt trầm xuống, tức giận quát:
- Giang Nguyên, nể mặt các vị trưởng bối ở đây và Thiên Y Viện, sẽ không lấy mạng của cậu.
- Nhưng nếu hôm nay cậu muốn mang Tuyên Tử Nguyệt đi, cậu nhất định phải thông qua Trường Đao trận. Nếu cậu qua được, Tề gia sẽ cho các người bình yên rời đi. Nếu cậu không dám, Tề gia tôi xem như nể mặt Thiên Y Viện. Bây giờ cậu rời đi, Tề gia cũng không so đo với đứa hậu bối như cậu.
Tề Lãng nói xong, những người có mặt đều kinh ngạc, dường như không nghĩ đến Tề Lãng lại xuất ra chiêu này. Nhưng nhìn vẻ mặt của Tề Lãng, thấy Tề Lãng cũng không phải nói đùa, liền nhất tề nhìn Giang Nguyên, gương mặt hiện lên sự cổ quái.
- Trường Đao trận?
Giang Nguyên cũng có chút sửng sốt. Hắn không biết Trường Đao trận là gì, nhưng nhìn sắc mặt mọi người, dường như cũng không đơn giản.
Tuyên Tử Nguyệt biến sắc, nhìn Giang Nguyên, lắc đầu nói:
- Giang Nguyên, không được đâu.
Thấy Giang Nguyên dường như không biết Trường Đao trận là gì, Tề Lãng lạnh lùng nói:
- Trường Đao trận do mười tám cao thủ Tề gia chúng tôi tạo thành. Nếu cậu có thể bình yên rời khỏi trận, các người có thể rời đi. Nếu không, hôm nay cậu đừng hòng có suy nghĩ khác.
- Được.
Nghe Tề Lãng nói, Giang Nguyên đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức cũng không hỏi nhiều, trực tiếp gật đầu.
Thấy Giang Nguyên đã có dũng khí ứng chiến, Tề Lãng yên lặng nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyên:
- Được, nếu cậu đã đồng ý, tôi sẽ cho người khởi trận.
- Đừng mà, Giang Nguyên, nếu anh xông lên…
Tuyên Tử Nguyệt khẩn trương vô cùng, kéo Giang Nguyên lại nói.
Giang Nguyên mỉm cười, dùng tay xoa đầu Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:
- Yên tâm đi. Hãy tin tưởng anh, nhất định sẽ không có vấn đề.
- Nhưng…
Tuyên Tử Nguyệt vẫn khẩn trương như cũ, lắc đầu nói.
Nhìn biểu hiện lo lắng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên thấp giọng cười nói:
- Không cần lo lắng. Em phải tin anh chứ? Nếu không, hôm nay chúng ta sẽ không rời đi được.
Nghe Giang Nguyên nói, rồi lại nhìn nụ cười tự tin của hắn, Tuyên Tử Nguyệt cắn răng nói:
- Được. Nếu như không ổn thì phải mau rời đi.
- Ừm, yên tâm đi, anh biết chừng mực mà.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó chờ Tề gia bày trận.
Nhìn thấy Giang Nguyên đã đồng ý, tất cả quan khách đều lộ vẻ bất đắc dĩ. Tề gia đã cưỡi lên lưng hổ không xuống được. Giang Nguyên cũng không chịu thua. Nhưng rồi cũng chỉ có một con đường này thôi. Nếu không đồng ý, Giang Nguyên muốn dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi là không thể nào.
Tề gia muốn bảo vệ mặt mũi nên xuất ra Trường Đao trận. Đây cũng là biện pháp duy nhất, nhưng người bình thường làm sao có thể xông qua được Trường Đao trận? Thập bát Trường Đao trận có tiếng là khó xông. Nếu Tề gia tìm đến mười tám cao thủ, Giang Nguyên muốn qua khó càng thêm khó.
Lúc này mọi người nhịn không được nhất tề khen Tề Lãng hảo thủ đoạn.
Giang Nguyên xông qua được, để cho Giang Nguyên dẫn người đi. Còn qua không được, đến lúc đó Giang Nguyên cũng không còn lực để hoàn thủ, không thể mang Tuyên Tử Nguyệt đi được nữa. Mặt mũi của Tề gia được bảo vệ, lại còn nể mặt được Thiên Y Viện.
Tề Lãng an bài như thế nào, Giang Nguyên xem như đã leo lên lưng cọp.
Hai vợ chồng Tuyên gia đứng cách đó không xa, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.