Bóng đêm che giấu cả một thành phố.
Những ngọn đèn neong bắt đầu chiếu sáng những con đường bên trong thành phố.
Bệnh viện Đa khoa Ba quân chủng, ngoại trừ phòng trực ban y tá và một số phòng bệnh đặc biệt, còn lại đều chìm trong bóng tối.
Dưới ngọn đèn hôn ám, Giang Nguyên lẳng lặng ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, vẫn không nhúc nhích, giống như pho tượng ngàn năm lặng yên không một tiếng động. Nếu không phải ngực vẫn còn phập phồng cùng với hơi thở gần như không thể nghe thấy, có lẽ người ta sẽ tưởng hắn là một pho tượng đồng.
Theo hô hấp của Giang Nguyên, một năng lượng vờn quanh cơ thể hắn, không hề tan đi.
Không biết qua bao lâu, phía chân trời hắc ám dần dần lộ ra ánh bình minh rất nhỏ. Năng lượng vờn quanh cơ thể Giang Nguyên dường như cũng cảm nhận được tia sáng này, trong nháy mắt liền lớn mạnh hơn, giống như gió lớn, vòng quanh người Giang Nguyên, khiến cho tóc trên trán hắn có chút phất phơ.
Bên trong bóng tối, toàn thân Giang Nguyên đột nhiên chấn động. Cọng tóc đang phấp phới đột nhiên yên lặng, hai mắt khép hờ mở ra, hiện lên sự bất an nhìn về phía Tiểu Bảo.
Lúc này Tiểu Bảo vẫn còn đang mê man, dường như vẫn chưa xảy ra chuyện gì bất thường, chỉ có Giang Nguyên là cảm thấy sự bất an truyền đến. Hắn ngồi dậy, bước đến bên cạnh Tiểu Bảo, đưa tay sờ trán cậu bé rồi nhìn màn hình giám sát bên cạnh.
Nhiệt độ vẫn như cũ, hơn nữa tình huống cũng không có điều gì bất thường, nhưng Giang Nguyên chung quy vẫn cứ cảm giác có cái gì đó không đúng.
Phù. Hít một hơi thật sâu, Giang Nguyên ngồi xuống ghế lần nữa, sau đó lẳng lặng nhìn Tiểu Bảo nằm trên giường. Hắn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không ổn phát sinh, nhưng hắn lại không biết là phát sinh từ chỗ nào.
Lúc này, tại khách sạn năm sao cách bệnh viện không xa, trong một căn phòng tối om, Miêu đại sư đang ngồi quay về hướng bệnh viện, hai tay cầm một nhạc khí kỳ lạ to bằng quả trứng. Mấy ngón tay không ngừng ấn vào mấy cái lỗ thông hơi, đồng thời dùng sức mà thổi.
Khi ông ta thổi, gân xanh trên trán cũng xuất hiện, nhưng nhạc khí cổ quái này lại không truyền ra âm thanh.
Trước mặt Miêu đại sư có một dụng cụ nhìn giống như máy hát.
Phía sau máy hát có một thiết bị nhận tín hiệu, dường như là thu lấy tín hiệu từ nhạc khí cổ quái kia.
Bên trên là một màn hình tinh thể lỏng đang hiển thị biểu đồ âm lượng nhấp nháy theo nhịp điệu của nhạc khí.
Gân xanh trên mặt Miêu đại sư càng lúc càng nhiều, thậm chí ngay cả mồ hôi hột cũng toát ra, nhưng vẫn không có tiếng động nào, cảnh tượng cổ quái khiến người ta phải sợ hãi.
Giang Nguyên vẫn đứng ngồi không yên, dường như có cái gì đó làm nhiễu loạn tinh thần hắn. Hắn cảm thấy loại bất an này rất quen thuộc, giống như những lần trước mỗi khi nguy hiểm đến.
Nhưng bây giờ mà xuất hiện cảm giác đó thì thật là lạ. Theo lý, với lực tinh thần của hắn bây giờ, phải không có khả năng xuất hiện tình huống này mới đúng chứ. Nhưng tại sao lại vẫn cứ xuất hiện, khiến cho tâm tư của hắn không yên?
Phù, phù. Giang Nguyên ngồi trước giường Tiểu Bảo, từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, để trạng thái của hắn bình tĩnh lại.
Kinh nghiệm mấy năm qua đã cho hắn biết, hắn càng bất an thì lại càng khó tìm được nơi xảy ra vấn đề, lại càng không thể phát giác được nguy hiểm trước khi nó đến.
Phù phù. Lồng ngực phập phồng của Giang Nguyên bắt đầu chậm lại, gương mặt cũng không còn lâu âu như trước, chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Hơi thở của Giang Nguyên nhỏ mà dài, một lần nữa giống như lão tăng nhập định, chậm rãi trở về trạng thái tĩnh tọa ban đầu.
Lúc này, Giang Nguyên đã tiến vào trạng thái không minh, chút bất an cuối cùng cũng biến mất, trong lòng giống như có một tấm gương soi sáng hết thảy.
Giang Nguyên cảm nhận được bên tai truyền đến tiếng hít thở dồn dập, truyền đến từ chỗ Tiểu Bảo.
Thình thịch thình thịch…
Nhịp tim của Tiểu Bảo cũng bởi vì sốt cao mà có chút dồn dập, hẳn là 120 lần/phút.
Dần dần, gương mặt Giang Nguyên càng lúc càng bình tĩnh hơn.
Xè xè…
Đây dường như là thanh âm của máu từ tim chảy vào động mạch chủ ở ngực.
Cảm giác càng lúc càng nhạy cảm, cuối cùng một thanh âm vang lên:
- Chủ thể tiến vào trạng thái Không Minh.
Từ lúc tin tức này vang lên, suy nghĩ của Giang Nguyên trong nháy mắt liền trở nên rõ ràng. Tiến nhập vào trạng thái này, hắn có thể cảm nhận hết thảy sự việc bên ngoài, tìm kiếm nơi phát ra sự bất an.
Người trong cuộc thì u mê nhưng người ngoài cuộc lại tỉnh táo.
Giang Nguyên nghe được tiếng vận động của mạch máu bên trong cơ thể Tiểu Bảo.
Nhưng điều này cũng không nói cho Giang Nguyên biết nơi phát ra sự bất an của hắn.
Cho nên, Giang Nguyên cẩn thận tìm kiếm lại một lần, phát hiện cũng không có gì bất thường, từ cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bảo rời đi, bắt đầu đem ngũ thức tập trung xung quanh cậu bé.
Nếu hắn không có vấn đề, Tiểu Bảo cũng không có vấn đề, vậy vấn đề tất phải đến từ bên ngoài.
Bên ngoài rất phức tạp lại hỗn loạn. Muốn tìm nơi phát ra cảm giác dị thường này là rất khó.
Nhưng Giang Nguyên sẽ không từ bỏ. Không tìm được? Tại sao lại biết là không tìm được?
Mặc dù không biết cái gì đã làm cho hắn cảm thấy bất an đến cực độ, nhưng hắn nhất định phải tìm cho bằng được.