Màn đêm lạnh lẽo, dưới ngọn đèn đường hôn ám, chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước. Yukiko ngồi ở vị trí lái phụ, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn thoáng qua người thanh niên có sống mũi cao và hàng mi dài bên cạnh.
Thấy khóe môi đối phương vểnh lên cùng với gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn đường, trong lòng Yukiko như bị mê hoặc. Mặc dù cô tin tưởng những gì đối phương nói với mình là thật, nhưng cô thật sự cảm giác được, với tấm bằng thạc sĩ tâm lý học của mình, cô một chút cũng không nhìn thấu hắn.
Nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài đẹp trai cùng với ánh mắt và thái độ ôn nhu của đối phương, cô hoàn toàn không thể tiếp nhận được hơn một năm trước, đối phương vẫn còn là một thành viên của đội ngũ đánh thuê hung ác.
Tương đối mà nói, cô còn chấp nhận việc chị của cô là lính đánh thuê còn hơn Giang Nguyên.
Nhưng khí thế mà đối phương ngẫu nhiên lộ ra, cùng với biểu hiện của ngày hôm nay, người ta không thể không tin được. Chàng thanh niên trước mắt, thật sự nắm trong tay năng lực đủ để người ta kinh sợ.
Vốn hai người đang còn trong trạng thái đối địch, thậm chí ở buổi họp báo còn châm chích nhau, nhưng cô không cảm nhận được địch ý trên người đối phương. Cô cảm giác đối phương là vì một thứ gì đó, có lẽ là vì chị của cô, mà tỏ ra có thiện ý, thậm chí là quan tâm cô. Thái độ này khiến người ta cảm thấy bình tĩnh, yên ổn hơn.
- Giang Nguyên kun...
Giọng nói của Yukiko vang lên.
- Sao?
Giang Nguyên quay đầu lại, nhìn Yukiko trong bóng đêm, gật đầu đáp lại.
- Anh nói chị của tôi...có còn sống không?
Giang Nguyên im lặng một chút, sau đó gật đầu:
- Tôi nghĩ hẳn là còn sống.
- Ừm.
Giống như lời nói của Giang Nguyên có ma lực, thanh âm của Yukiko trở nên thoải mái hơn nhiều, hai mắt lóe sáng trong bóng đêm.
Giang Nguyên ngẩng đầu, liền nhìn thấy chính giữa đường đang có một chiếc xe tải nằm ngang, hai mắt liền nheo lại.
Cảm giác tốc độ của xe giảm xuống, Yukiko nghi hoặc hỏi:
- Giang Nguyên kun, làm sao vậy?
- Có chút vấn đề nhỏ.
Giang Nguyên cười nói, nhìn hai ngọn đèn lóe sáng qua kính chiếu hậu.
- Có chút vấn đề nhỏ?
Cảm giác trong lời nói của Giang Nguyên có chút kỳ lạ, Yukiko ngồi thẳng người dậy nhìn phía trước.
- Cái gì thế?
Cô nhìn thấy chiếc xe vắt ngang đường trước mặt, không khỏi nhíu mày:
- Hình như không qua được.
- Không sao đâu. Tôi xuống xe xem một chút, cô ngồi yên ở đây đừng đi đâu.
Giang Nguyên nói với Yukiko, sau đó mở cửa bước xuống xe.
Thấy Giang Nguyên bước xuống xe, Yukiko liền ngồi thẳng người dậy.
Gương mặt hiện lên nét ngưng trọng. Là một nhân viên tình báo, mặc dù không chuyên về chiến đấu, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự dị thường trong lời nói của Giang Nguyên.
Qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, cơ thể Yukiko trong nháy mắt căng lên, tay nắm chặt cánh cửa, đang định bước xuống, liền nhìn thấy Giang Nguyên đã bước đến đầu xe đột nhiên quay đầu lại, xuyên qua tấm kính trước mặt mà nhìn cô một cái.
Thấy ánh mắt của Giang Nguyên, nhớ đến lời hắn nói vừa nãy, Yukiko nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó buông lỏng tay, dựa lại vào ghế. Nơi này là địa bàn của Hoa Hạ, hơn nữa cô là phụ nữ, có đôi khi chỉ cần ngồi im một chỗ là được. Cô chỉ là một nhân viên tình báo, tiếp nhận huấn luyện không nhiều. Lúc này dường như cũng chẳng giúp gì được nhiều.
Động tác xuống xe rất nhanh, chứng tỏ tốc độ phản ứng của người đó rất nhanh nhẹn.
Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, đã có năm người xuất hiện, bao vây Giang Nguyên ở giữa, nòng súng đen thui ẩn hiện.
Ngồi trên xe, đồng tử Yukiko nhẹ nhàng co rụt lại. Mặc dù là nhân viên tình báo, nhưng cô có thể nhận ra những người bao vây Giang Nguyên tuyệt đối đều là cao thủ. Có thể một tay cầm súng một tay cầm dao găm, hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản. Nếu đổi lại là cô, chắc cũng không đối phó nổi với một người.
Tình huống trước mắt, Giang Nguyên phải đối phó với năm họng súng, hơn nữa đối phương duy trì khoảng cách hai mét, Yukiko suy nghĩ một chút liền biết được, cho dù Giang Nguyên có cường đại thì chỉ sợ cũng không có cách nào ứng đối với cục diện như vầy.
Năm người kia cũng cùng suy nghĩ với Yukiko. Với khoảng cách hai thước, cho dù thân thủ của đối phương cao hơn bọn họ một bậc, thậm chí là hai bậc, bọn họ cũng không sợ. Là tinh anh của tiểu tổ đặc chủng, bọn họ cũng là người xuống núi đao biển lửa như các thành viên của Cô Lang, cho nên cái có thể khiến cho bọn họ sợ hãi không nhiều. Lần trước Long Phong thất bại chỉ khiến cho bọn họ cẩn thận thêm một chút mà thôi.
Nếu không, cũng không có khả năng năm người đến đối phó một người. Làm như vậy chỉ để đảm bảo vạn vô nhất thất.
- Mau đi theo chúng ta. Nếu không, chết.
Gã thanh niên duy nhất không cầm dao găm trong tay nói với Giang Nguyên, sau đó đá cái còng số 8 đến dưới chân của hắn.
Giang Nguyên nhìn cái còng số 8 đen thui dưới đất, hai mắt co rụt lại. Hắn dĩ nhiên nhận ra cái còng số 8 này không phải được làm từ hợp kim bình thường, mà thông qua nhiều loại hợp kim khác nhau tạo thành. Nếu bị còng lại, muốn mở ra mà không có chìa khóa, trừ phi chịu chặt đứt cánh tay.
Khóe miệng nhếch lên, Giang Nguyên nghiêng đầu nhìn người nọ, lãnh đạm nói:
- Bởi vì Cô Lang?
- Đeo lên.
Đối phương cũng không bị mắc lừa, tiếp tục lạnh giọng nói.
Thấy đối phương không trả lời câu hỏi của mình, Giang Nguyên thở dài. Mấy ngày qua, mặc dù hắn vì một số nguyên nhân mà không tận lực điều tra, nhưng rõ ràng có một thế lực nào đó đang nhắm vào hắn. Nếu không, hắn ở Bắc Kinh lâu như vậy, lại có thân phận y sĩ của Thiên Y Viện, lại có người dám xuống tay đối với hắn?
Nhún vai, Giang Nguyên quay đầu nhìn năm người xung quanh, rồi nhìn con dao găm đen thui trong tay họ, cười nói:
- Các người cũng hích dùng cái này? Cái này dùng tốt lắm đấy.
Thấy Giang Nguyên mỉm cười, lại còn nói mấy lời khó hiểu, mọi người nhìn nhau, không biết tên tiểu tử trước mặt bị chạm dây thần kinh nào, ánh mắt phát lạnh, đang định lên tiếng, đột nhiên thần sắc cứng đờ.
- Thiên phú bậc một Mê hoặc khởi động.
- Thiên phú bậc một Tốc độ khởi động.
Trong đầu hiện lên hai tin tức, hai mắt Giang Nguyên tiếp tục co rụt lại. Một luồng khí tức khó hiểu tràn ngập quanh thân của hắn. Mà đứng mũi chịu sào là người trực tiếp đối mặt với tầm mắt của Giang Nguyên.
Yukiko khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống trước đầu xe, nhưng cô đã không còn nhìn thấy Giang Nguyên nữa.
Ngay sau đó liền nhìn thấy huyết hoa bắn ra trong màn đêm.
Giang Nguyên đưa tay bắt lấy người đang phun máu, sau đó lắc mình, tay đoạt lấy con dao găm, rồi chuyển qua một tay khác, nhẹ nhàng lướt qua động mạch cổ một người. Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, ánh sáng màu đen một lần nữa vung lên.
Không có tiếng súng vang lên, có thể không vang hoặc chưa kịp vang. Khi người kia ngã ngửa ra đằng sau, Giang Nguyên đã không biết từ khi nào quỷ mị xuất hiện trước mặt hai người cuối cùng.
Dao găm trong tay hai người vừa vung lên, tầm mắt liền hoa lên, cổ có chút lạnh.
Hai người nhìn con dao găm trong tay đối phương, ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng. Chỉ là khi cúi đầu nhìn thoáng qua con dao trong tay mình, đột nhiên cảm giác được, thì ra dùng tốt chính là như vậy.
Cảm giác được ngoài cửa xuất hiện một người, nhìn khẩu súng trong tay đối phương, Yukiko ngồi trong xe liền hồi phục tinh thần, sau đó cúi người xuống. Khóa xe rất ổn, đối phương không vào được. Hơn nữa cửa xe đủ nặng để bảo vệ cô. Cô tin rằng Giang Nguyên rất nhanh có thể quét sạch mọi uy hiếp.
Gã thanh niên đang định dùng súng đập bể cửa kính xe, đột nhiên phát hiện tay của mình không động đậy được.
Thuận mắt nhìn lại, thấy cổ tay của mình bị người ta cầm chặt không biết từ lúc nào. Một gương mặt đang mỉm cười nhìn y.
- Đừng đập bể. Bể rồi phải đi thay, phiền phức lắm.
Nghe được lời này, gã thanh niên đột nhiên cảm thấy lời nói của đối phương rất kỳ lạ, sau đó ánh mắt trở nên mơ hồ.
Nửa phút sau.
- Thiên phú bậc một Mê hoặc ngừng lại.
- Thiên phú bậc một Tốc độ ngừng lại. Năng lượng tiêu hao 7%. Năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi năm còn lại 83%.
Cảm nhận được tin tức trong đầu truyền đến, Giang Nguyên chậm rãi quay trở lại, từ trong túi móc ra một cái khăn, nhẹ nhàng lau sạch con dao rồi ngồi xuống, thả nó xuống bên cạnh chủ nhân của nó lần nữa. Nhìn gương mặt còn trẻ của đối phương, rồi nhìn thi thể chung quanh, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ lẫn khổ sở.
- Các người là chiến sĩ, nhưng xin lỗi, tôi không thể để cho các người sống được.
Sau khi thở dài, Giang Nguyên chậm rãi bước về phía chiếc xe, thầm nhủ:
- Tây Bắc. Thật sự là Tây Bắc.
Yukiko mở cửa xe, nhìn gã thanh niên đã ngã xuống bên cạnh xe, rồi lại nhìn những người còn lại. Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn nhăn mặt như cũ, tay bịt mũi và miệng, lộ ra vẻ khó chịu.
- Chịu không được thì ngồi trên xe đi.
Giang Nguyên nhìn mấy ngọn đèn xe từ xa chiếu đến, mỉm cười nói với Yukiko.
Yukiko nhìn Giang Nguyên, sau đó gật đầu rồi ngồi lại trên xe, đóng chặt cửa xe lại. Mùi máu tươi bên ngoài quá nồng. Mặc dù cô cũng đã tiếp nhận qua huấn luyện, nhưng tình huống này đối với cô mà nói thì quả thật có chút không vượt qua được.
Két két két.
Liên tiếp tiếng phanh xe vang lên, ba chiếc xe nối đuôi nhau dừng lại. Một đám người lao xuống.
- Không..
Nhìn thấy hiện trường, sắc mặt Hà Quyên trắng bệch, mày cau chặt nói.
Ngô Cường Quân và La Hưng Bảo bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Chỉ có những người đi sau, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt chớp động vài cái, sắc mặt cũng khó coi, nhưng không phải màu trắng mà là màu xanh.
- Tổ chỉ huy và tổ hành động quả nhiên khác nhau vô cùng.
Giang Nguyên đứng bên cạnh nhìn biểu hiện của mọi người, mỉm cười nói, sau đó nhìn bọn họ móc súng nhắm ngay chính mình.
Giang Nguyên nhún vai, giang hai tay, làm ra vẻ mặt vô tội, nói:
- Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.