Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

- Đuổi theo chúng, chúng không chạy thoát đâu...

Một tên cao to tóc vàng dẫn đầu bên này trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nhìn đoàn xe lao nhanh về phía trước, lạnh giọng cười nói:

- Tất cả mọi người nhắm kỹ mấy chiếc xe trước sau, chăm sóc nhiều một chút, ba chiếc xe chính giữa thì đừng để ý đến.

- Rõ...

Mọi người đồng thanh kêu lên, súng đạn trong tay bắn về mấy chiếc xe không chút lưu tình:

- Đội trưởng yên tâm, mấy thằng đáng chết này không chạy thoát đâu...

- Pằng pằng pằng...

Cơn mưa đạn bắn vào thân xe, ép cho mấy chiến sĩ không ngẩng đầu nổi, chỉ có thể nhân lúc xe đổi hướng đưa súng ra ngoài cửa sổ bắn trả vài phát.

- Mẹ nó... Lần này đúng là chọc phải tổ ông vò vẽ. Sao máy bay chiến đấu còn chưa tới, chúng ta sắp xong đời rồi...

Một người đàn ông trung niên râu quai nón thở hồng hộc thay băng đạn trong tay, nhổ một bãi nước bọt, sau đó lại đưa súng ra ngoài xe, bắn mấy chiếc xe đuổi theo phía sau hai phát, sau khi ép bớt hỏa lực của đối phương liền đưa tay kéo một quả lựu đạn rồi ném ra sau.

Chiếc xe phía sau vang lên tiếng thắng gấp và chuyển hướng, sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên, người râu quai nón hừ giọng nói:

- Biết trước thế này thì đã mang theo vài quả pháo thăng thiên...

- Biết trước, biết trước thì chúng ta đã mang đủ các thứ đến rồi, giờ nói thì được cái quái gì...

Một thanh niên khác nâng súng bắn về phía sau hai phát, sau đó lập tức thu lại, hừ giọng nói:

- Ai ngờ thực lực bọn chúng mạnh vậy... Mọe kiếp, tám chiếc trực thăng, may là bọn chúng không có FIM-92, chỉ có mấy quả pháo thăng thiên, nếu không chúng ta xong đời từ lâu rồi.

- Pằng pằng pằng...

Lúc này lại một cơn mưa đạn bắn đến khiến cửa sổ vang lên những tiếng động vang dội. Chàng thanh niên kia rụt đầu, nói vào trong tai nghe:

- Đội trưởng, máy bay chiến đấu có tới không? Cứ tiếp tục thế này thì chúng ta chết chắc rồi.

- Tới rồi, tới rồi... Một phút, một phút nữa...

Quan chỉ huy hiện trường ở bên kia oang oang nói:

- Tăng tốc, nới rộng khoảng cách. Mấy thằng nhóc con bên nước này ai biết mắt mũi có tốt không, bắn có giỏi không, mọi người cẩn thận một chút đừng để bị chúng làm cho vạ lây.

- Được rồi... Tăng tốc rồi...

Những lái xe nghe thấy vậy đều đồng loạt hét lớn, chân đạp mạnh chân ga. Nơi này không thể so với các nước lớn, có vài tên có thể lái được máy bay chiến đấu đã không tệ rồi. Còn chuyện trình độ bắn thì không thể trông đợi quá, đừng có để họ làm rối, lôi cả mình vào cuộc thì xui xẻo đấy.

Đội trưởng của đối phương thấy đoàn xe đột nhiên tăng tốc độ liền lớn tiếng hét lên:

- Muốn chạy à? Không có cửa đâu. Các anh em cho trực thăng bay lên trước, cản lại cho tôi...

Hai chiếc trực thăng luẩn quẩn cách đó không xa nghe đội trưởng nói vậy thì bắt đầu áp sát về phía trước. Vài tiếng “xì xì xì” vang lên, lại mấy quả pháo thăng thiên bắn xuống, đánh cho hai chiếc xe đằng trước rối loạn, khó khăn né tập kích của pháo thăng thiên.

Chiếc xe phía trước rối loạn khiến cho cả đoàn xe chậm lại.

- Haha, các anh em, lên... mấy tên này chạy không thoát đâu...

Tên tóc vàng đắc ý cười to hai tiếng, đang định chỉ huy tất cả mọi người đuổi theo, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động lớn vang lên.

- Cái gì?

Tên tóc vàng sững sốt một chút, sau đó thò đầu nhìn, chỉ thấy hai cái bóng đen lớn lướt qua đỉnh đầu.

- Máy bay chiến đấu?

Tên tóc vàng quay đầu nhìn về phía hai cái bóng đen biến mất, không khỏi ngây ngẩn, nơi này sao có thể xuất hiện máy bay chiến đấu?

Gã còn chưa hồi phục tinh thần thì thấy hai chiếc máy bay chiến đấu lại từ bên đó bay lại, rõ ràng là đang bay về phía này.

Gã tóc vàng biến sắc.

Gã đang định nói gì đó vào tai nghe thì thấy chỗ máy bay chiến đấu đang bay đến có hai làn khói trắng bốc lên, sau đó bắn ra.

- Tên lửa!

Gã tóc vàng sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức nhìn thấy vô số đạn mồi đang tản ra giữa không trung, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Hai quả tên lửa đã bắn đúng mục tiêu, khiến hai chiếc trực thăng vừa mới thực hiện động tác né tránh nổ tan tành giữa bầu trời.

- Oa...

Những thành viên của đoàn xe phía trước reo hò, còn Đội trưởng Dương cách đó mấy chục ngàn cây số cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão Mỹ này đúng là tốn không ít sức lực. Hai phi công này cũng không kém lắm.

- Yêu cầu bọn họ tiến hành công kích trên đất liền, dọn đường cho đoàn xe.

- Rõ...

Nhân viên khống chế lập tức khóa chặt mấy chiếc xe bọc thép ở cuối cùng có hỏa lực mạnh nhất chuyển cho hai chiếc máy bay chiến đấu bên kia...

- Các anh em, chạy mau...

Quan chỉ huy hiện trường nhận được tin hai chiếc máy bay chiến đấu bên trên đã bắn tên lửa thì lúc này không để ý đến vui mừng, gân cổ hét đoàn xe mau chóng chạy đi. Đối không và đối địa là hai chuyện khác nhau. Bên trên chỉ có hai chiếc trực thăng động chạp, chỉ cần từng được huấn luyện trên căn bản đều có thể bắn trúng, không thể nào bắn nhầm vào người khác.

Nhưng tên lửa đối địa, mọi người đều ở chung một ổ với nhau, nói không chừng sẽ bị bắn trúng mình.

- Ầm ầm ầm...

Mọi người vừa nghe đội trưởng nói vậy thì không để ý chuyện nổ súng nữa, ai nấy đều rúc cổ vào trong xe, chỉ mong xe chạy nhanh một chút.

Mấy chiếc xe của phe địch đuổi theo phía sau làm sao không hiểu rõ, lúc này trong lòng hoảng sợ vội vàng tăng tốc tán loạn đuổi theo. Ở nơi bằng phẳng thế này, bị máy bay chiến đấu đuổi kịp thì không có cửa chạy trốn nữa. Giờ họ chỉ kỳ vọng đối phương đừng nhắm vào mình. Chiếc máy bay chiến đấu này cùng lắm chỉ mang vài quả tên lửa đối địa. Giờ chỉ cần đi gần với đoàn xe kia thì nói không chừng có thẻ thoát được.

- Xoẹt xoẹt...

Hai chiếc máy bay chiến đấu lộn mèo một cái quay đầu, sau đó đồng loạt bắn ra hai quả tên lửa.

- Chạy...

Nhìn thấy hai làn khói trắng đang bắn về phía mình, cho dù là bên ta hay bên địch đều hoảng sợ hét to, vội vàng nhấn chân ga phóng về phía trước, chỉ cầu mong cho mình không trúng đạn.

- Ầm...

Lại có hai chiếc xe nổ tung. Quan chỉ huy hiện trường nghe thấy tiếng nổ từ sau lưng truyền tới liền lau mồ hôi một cái, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Mọi người không sao chứ?

- Không sao...

Hai chiếc xe bọc thép ban nãy phách lối đã trúng đạn, chiếc xe cuối cùng báo cáo lên:

- Mau chạy đi, đừng chần chừ nữa, chắc lát nữa lại bắn nữa đấy...

Mọi người nghe vậy lại liều mạng bỏ chạy.

Phòng tác chiến. Annie nhìn thấy cảnh tượng trên màn ảnh sắc mặt dần dễ coi hơn. Mặc dù Hải Bác đã rời đi trước, nhưng mười mấy người còn lại đều là người quen đã từng hợp tác chung. Hơn nữa người Giang Nguyên cử đi cũng vì họ nên mới bị hao tổn ở đây, Annie cảm thấy tương đối áy náy.

Thấy giờ tình hình đã khá hơn, chỉ cần cắt đuôi được đám đuổi theo, vậy thì tiếp theo có lẽ không có vấn đề gì.

Giang Nguyên luyện đan rất tỉ mỉ, cũng rất cẩn thận...

Mặc dù trước kia hắn chưa từng luyện chế Luyện Hình Đan, nhưng có những kinh nghiệm truyền thừa ở, ở trạng thái Trống rỗng thì sẽ không có chuyện rắc rối gì xảy ra.

Lò Luyện Hình Đan thứ nhất sau khi tốn mất năm tiếng đồng hồ đã thuận lợi ra lò.

Giang Nguyên nhận bình thuốc Đào Cường mặt đầy cảm thán đưa qua, mở nắp bình ra nhẹ nhàng ngửi một cái rồi cười hài lòng, sau đó nói:

- Chuẩn bị lò thứ hai...

Hai lò tiếp theo cũng thuận lợi hoàn thành. Lò thứ hai tốn bốn tiếng, lò thứ ba tốn bốn tiếng.

- Luyện ra ba lò Luyện Hình Đan...

Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe thấy tin này thì vẻ mặt bình tĩnh, không hề có chút kinh ngạc, chỉ dửng dưng nói với La lão y sư La Thiên Minh:

- Được rồi, ngày mai hãy xin Hội đồng viện thông qua, cho nó được tiếp xúc với đơn thuốc đan dược siêu phẩm đi...

- Được...

Là sư phụ của Giang Nguyên, lúc này vẻ mặt của La lão y sư La Thiên Minh cũng rất bình tĩnh. Giờ ông đã không còn gì để nói về gã đệ tử này của mình rồi. Thậm chí ông con tin, ngày mai sau khi Hội đồng viện thông qua cho Giang Nguyên được tiếp xúc với đơn thuốc đan dược siêu phẩm, chỉ e đến ngày hôm sau Giang Nguyên đã xin được luyện đan rồi.

Có điều, La Thiên Minh vẫn có chút bận tâm nói:

- Nhưng tiếp xúc với đơn thuốc đan dược siêu phẩm nhanh như vậy, Hội đồng việc có thẻ thông qua sao?

Thiên y sư Từ Khải Liễu lại không chút lo lắng, lãnh đạm cười nói:

- Đừng lo... Nếu Giang Nguyên có thực lực, mà đơn thuốc này trước sau gì cũng phải đưa cho nó, vậy thì đưa sớm một chút vẫn hơn. Tôi nghĩ mọi người sẽ hiểu điều này...

Về những người quan tâm đến chuyện này, lúc này sau khi nghe tin cũng kinh ngạc, sau đó là chết lặng, cùng lắm là lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, chẳng hạn như đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương.

Sau khi Giang Nguyên ra khỏi phòng luyện đan đã nhận được một tin tức không hay lắm. Hải Bác mất tích.

Sau khi nhóm người đi cùng đoàn xe chạy thoát, đã ngồi lên thuyền Thiên Y viện sắp xếp rời đi... Còn chiếc trực thăng trốn đi trước, sau khi hạ cánh có một nhóm người hộ tống Hải Bác đi tụ họp với mọi người đã lặng lẽ mất tích; bao gồm hai chiến sĩ hộ tống cũng đều biến mất không tung tích.

Sắc mặt Giang Nguyên hơi khó coi, ngồi ở trong phòng tác chiến, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Annie gương mặt vô cùng căng thẳng, nhìn về phía Đội trưởng Dương, cười khổ nói:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này vẻ mặt Đội trưởng Dương cũng cực kém. Tiêu tốn nhiều sức lực như vậy cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ lại xảy ra sai sót thế này.

- Xin lỗi, y sĩ Giang Nguyên. Có lẽ đã bị đối phương chặn lại giữa đường... người của chúng tôi đã lưu lại toàn bộ, bắt đầu theo dõi, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức!

Đội trưởng Dương xanh mặt đảm bảo với Giang Nguyên.

- Tôi tin vào năng lực của mọi người... mau tìm đi!

Giang Nguyên cũng không muốn nhiều lời, Đội trưởng Dương bọn họ đều là chuyên gia của phương diện này, so với mình chắc chắn là giỏi hơn rất nhiều. Hắn lập tức trầm giọng gật đầu nói:

- Sau khi tìm được thì thông báo ngay cho tôi, nhất định phải cứu được Hải Bác ra, toàn bộ chi phí cần thiết, tôi chắc chắn sẽ chi trả hết!

- Rõ...

Nhìn biểu cảm của Giang Nguyên Đội trưởng Dương cũng biết, lần này những mục tiêu khác chỉ là thứ yếu. Nhưng mục tiêu chủ yếu thì đã mất, nhiệm vụ trên căn bản coi như đã thất bại. Anh ta lập tức vội vàng đáp lời. Đây không phải Giang Nguyên đang gây áp lực cho anh ta. Là nhân viên của Thiên Y viện, hơn nữa bỏ ra cái giá lớn như vậy mà vẫn thất bại trong gang tấc, anh ta không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Advertisement
';
Advertisement