“Tôi muốn trở thành một kẻ quỳ gối dưới chân cô đấy chứ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt, hỏi với giọng điệu có chút ngạc nhiên.  

 

Khóe miệng của Giang Khuynh Nguyệt giật giật vài cái, cô ta nở nụ cười lạnh như băng: “Tốt nhất là anh đừng nên có bất cứ suy nghĩ gì với tôi thì hơn, bởi vì tôi cũng không thích cái loại đàn ông khốn kiếp cặn bã EQ thấp tẹt như anh đâu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Cô mà còn bảo tôi là EQ thấp tẹt thêm một lần nữa thì tôi sẽ giận đấy, đó là hồi trước thôi, còn bây giờ thì EQ của tôi đã cao chót vót rồi!”  

  Advertisement

Giang Khuynh Nguyệt chỉ có thể đưa ra hai phản ứng để đáp trả lại Tề Đẳng Nhàn là khinh bỉ và không tin.  

 

“Vậy thì chúng ta chia tay ngay bây giờ đi!” Giang Khuynh Nguyệt bĩu môi rồi nói. “Ngay cả làm bạn bè nam nữ trên danh nghĩa cũng không cần làm nữa!”  

 

“Tùy cô thôi, chỉ cần cô thích là được.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đồng ý.  

 

Giang Khuynh Nguyệt nhìn dáng vẻ hình như thực sự không quan tâm của Tề Đẳng Nhàn, không nhịn được mà hung ác trợn cả hai mắt lên với hắn, càng lúc cô ta càng thấy khó chịu!  

 

Nhưng đúng lúc Giang Khuynh Nguyệt đang muốn tìm một vài từ ngữ nào đó thật đặc biệt để trả lời lại hắn một cách mỉa mai thì chuông điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn lại reo lên, cô ta cũng chỉ đành ngậm miệng lại trước đã.  

 

“Alo, Lục lão huynh à!” Tề Đẳng Nhàn thấy người gọi điện thoại tới là Lục Chiến Long thì nhanh chóng bắt máy.  

 

“Tề huynh đệ à, để hôm nay tôi mời cậu đi ăn khuya một bữa nhé, nhân tiện thì cậu gọi thêm cả em gái Quan đến đi, địa điểm là quán đồ nướng tên Hỏa Diệm Sơn…” Lục Chiến Long vừa cười vừa nói.  

 

“...” Tề Đẳng Nhàn thì không còn gì để nói nữa, không lẽ Lục Chiến Long sống thực tế đến mức đó sao?  

 

Tại sao Lục Chiến Long bảo là mời hắn ăn cơm một bữa mà lại đổi thành mời hắn ăn khuya một bữa rồi, hơn nữa anh ta lại còn chọn một quán đồ nướng…  

 

Lục Chiến Long cũng rất hối hận vì ngày hôm đó bản thân đã uống nhiều như vậy, lại còn nói rằng nhất định phải mời Tề Đẳng Nhàn ăn cơm một bữa, nghĩ lại thì mới thấy không phải là một bữa cơm đó sẽ tốn rất nhiều tiền hay sao… Ăn khuya là tốt nhất rồi, giá thành cực kỳ rẻ, hơn nữa sau khi ăn xong cơm tối thì nhất định là Tề Đẳng Nhàn sẽ không thể ăn được quá nhiều đâu.  

 

Nếu như ăn khuya thì tất nhiên là bọn họ sẽ phải uống bia cùng nhau, uống bia thì trướng bụng biết bao nhiêu, vậy thì chắc chắn là Tề Đẳng Nhàn sẽ còn ăn ít hơn nữa, hơn nữa so với rượu trắng thì bia cũng rẻ hơn rất nhiều!  

 

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Được được được, bao giờ thì chúng ta hẹn nhau đây?”  

 

“Bây giờ tôi đang trên đường đến đó rồi, cậu nhanh lên đi nhé!” Lục Chiến Long vừa cười vừa nói, sau đó anh ta cúp điện thoại.  

 

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn giật giật vài cái, con mẹ nó hắn vừa mới ăn no cơm tối chưa được bao lâu đã phải đi ăn khuya ngay lập tức rồi à? Chỉ sợ là Lục Chiến Long đã tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi nhỉ, anh ta đường đường là một trong năm con rồng của nước Hoa, là một người trên vai có thêu long tinh, vậy mà lại keo kiệt bủn xỉn đến mức đó à?  

 

Tề Đẳng Nhàn than thở trong lòng thì có than thở thật, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ, không phải Lục Chiến Long tỏ ra keo kiệt bủn xỉn như vậy là để tiết kiệm tiền gửi trợ cấp cho những người anh em kia sao? Từ tận sâu trong đáy lòng Tề Đẳng Nhàn vẫn rất tôn kính Lục Chiến Long ở điểm đó.  

 

Sau khi cúp điện thoại, Lục Chiến Long thầm suy nghĩ trong lòng: “Tề huynh đệ à, không phải tôi không hào phóng với cậu đâu, chẳng qua là do một người anh em của tôi có người mẹ già còn đang đợi làm phẫu thuật, tháng này túi quần của tôi còn sạch sẽ hơn cả mặt của tôi nữa đấy.  

 

Lục Chiến Long chọn thời điểm này cũng là nhờ có sự tính toán kỹ lưỡng từ trước, bởi vì Ngọc Tiểu Long sẽ không đến được!  

 

Hơn nữa, cho dù Ngọc Tiểu Long có thực sự đến thì hơn phân nửa là cô sẽ không đồng ý đi ăn nướng cùng với bọn họ đâu.  

 

Không phải là Ngọc Tiểu Long chê đồ nướng rẻ tiền mà là vì đồ nướng không tốt cho sức khỏe, cô sống quá kỷ luật, dĩ nhiên là sẽ không chạm vào bất kỳ món đồ ăn nào có hại.  

 

“Haizz, Tiểu Trần à, trong túi cậu có còn đồng tiền nào hay không vậy?” Lục Chiến Long quay lại hỏi sĩ quan phụ tá đang lái xe.  

 

“Sếp hỏi em à, em chỉ còn thừa lại hơn ba trăm đồng thôi.” Sĩ quan phụ tá đáp lời anh ta.  

 

“Vậy thì cho tôi vay trước nhé!” Lục Chiến Long tằng hắng một cái, sau đó anh ta lại nói thêm. “Đợi đến khi nào tôi được phát tiền thưởng tháng này thì tôi sẽ trả lại tiền cho cậu.”  

Sĩ quan phụ tá móc túi ra đưa cho Lục Chiến Long ba trăm đồng, cậu ta đã quá quen với tình huống tương tự như thế này rồi.  

 

 

Bình thường Lục Chiến Long cũng hay tìm các cấp dưới của anh ta để vay tiền, hơn nữa các cấp dưới cũng biết anh ta vay tiền với mục đích gì, vì vậy nên bọn họ đều vui vẻ cho anh ta mượn tiền, thậm chí còn có lúc bọn họ cho không anh ta nữa.  

 

 

Có điều Lục Chiến Long cũng là một con người rất có nguyên tắc, một khi anh ta đã mượn tiền thì nhất định anh ta sẽ trả lại trong khoảng thời gian đã hẹn trước.  

 

 

“Sếp à, gì ấy nhỉ, ngày mai là tiền phụ cấp hỗ trợ sinh hoạt của anh sẽ được phát đấy. Lần này anh có muốn giữ lại một chút không? Con gái của Ngô lão tham mưu sắp đi lấy chồng rồi, phải tặng một chút tiền mừng cho người ta chứ…” Sĩ quan phụ tá nhỏ giọng nói.  

 

 

“Thôi cứ gửi cho em trai của lão Vương trước đi, em trai của cậu ta sức khỏe vốn dĩ đã không tốt, bây giờ thằng bé đó lại lên đại học, đang vào thời điểm cần bổ sung thêm thức ăn!”  

 

 

“Hơn nữa tất cả mọi người đều biết Lục Chiến Long tôi đây nghèo kiết xác như thế nào mà.”  

 

 

“Tôi chỉ cần mặt dày đến đó góp vui là được thôi, sẽ không một ai quan tâm xem liệu tôi có tặng tiền mừng hay không đâu.”   

Advertisement
';
Advertisement