Lý Thiên Lạc vẫy tay một cách rất phóng khoáng, nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay là một ngày vui, đừng gây chuyện.”  

             “Đúng là vô dụng, hai vợ chồng đều là thứ vô dụng, một người chỉ biết gây hoạ, một người chỉ biết làm ăn thua lỗ!” Kiều Thanh Vũ cười nhạt và nói.  

             Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nói: “Kiều Thanh Vũ, nói tới làm ăn thua lỗ, có người còn thua lỗ hơn cô sao?”  

             Kiều Thanh Vũ nhăn mày đáp “Cậu nói vậy là có ý gì? Đưa bằng chứng ra!”  

             Tề Đẳng Nhàn đáp: “Miếng đất ở thung lũng giết người, cô một hơi bán hết tất cả. Cô biết là chuyện này gây ra biết bao nhiêu thiệt hại không? Ít nhất cũng phải hai tỷ tệ!”   

             Sau khi Kiều Thanh Vũ nghe mấy lời này, cô ta liền cười ha hả, nói “Thiệt hại?”  

             “Buồn cười! Một miếng đất thung lũng giết người ngay cả chim cũng không thèm ị đó, anh lại nói tôi bán lỗ 2 tỷ?”  

             “Cậu cũng dám nói đó, gan lớn bao nhiêu, đất đáng giá bấy nhiêu phải không?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói một cách thờ ơ: “Miếng đất thung lũng giết người ấy là một kế hoạch trọng điểm trong tương lai. Nếu cô bán nó đi thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn! Cô đã bỏ lỡ một cơ hội để tập đoàn Kiều thị niết bàn!”  

             “Cái gì? Tôi có nghe nhầm không? Miếng đất thung lũng giết người ấy lại là kế hoạch trọng điểm cho tương lai ư?”  

             “Tên Tề Đẳng Nhàn này đầu óc có vấn đề, cậu ta chỉ nói điều đó để giúp Kiều Thu Mộng bào chữa mà thôi! Lần trước, cậu ta vậy mà lại thu mua hợp đồng của tôi với giá tám triệu mấy nhân dân tệ! Người đàn ông này là một tên ngốc!” Bà cô bảy - người lần trước bán hợp đồng cho Tề Đẳng Nhàn, lúc này đứng ra giải thích với những người thân của bà ta với giọng điệu giễu cợt và khinh bỉ không thể che giấu trên khuôn mặt.  

             Lý Thiên Lạc cũng không nhịn được mà cười lớn, nói: “Nói giỡn cái gì vậy?”  

             “Nhà họ Lý bọn tôi ở cả tỉnh Trung Hải cũng đã coi như là một gia tộc có sức ảnh hưởng nhất định!”  

             “Chuyện này, sao tôi chưa từng nghe người khác nói qua vậy?”  

             “Cậu chẳng qua chỉ là một tên cai ngục, sao có thể có thông tin này? Cậu là con riêng của chủ tịch nước à? Haha…”  

             Kiều Thu Mộng kéo mạnh Tề Đẳng Nhàn, nhăn mày nói: “Đủ rồi!”  

             “Tôi biết anh nói vậy là vì muốn giải vây giúp tôi, nhưng đừng để bản thân bị lừa vì lời nói dối của chính mình!”  

             “Chuyện này nên dừng ở đây thôi, đừng nhắc tới hai chữ đất đai trước mặt tôi nữa.”  

             Nói xong, Kiều Thu Mộng quay người bước vào nhà.  

             Mọi người cũng lần lượt giễu cợt, sau đó quay người đi vào.  

             Lý Thiên Lạc ghé vào tai của Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói: “Đồ tạp chủng, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!”  

             “Nếu biết điều thì bây giờ cậu hãy quỳ xuống gọi tôi là ba đi, sau đó thề rằng sẽ không tiếp cận Hoàng Tình Ca nữa, tôi có thể cân nhắc về chuyện tha cho cậu!”  

             “Nếu không lát nữa cậu mất mặt thì đừng trách tôi không cảnh cáo cậu trước.”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Thiên Lạc, hỏi: “Anh bị ngu hả?”  

             Câu nói này khiến Lý Thiên Lạc sững người, vừa định nổi giận thì Tề Đẳng Nhàn đã quay người đi vào nhà.  

             “Cậu chủ Lý, không cần để ý loại rác rưởi này, cậu ta là thứ chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ. Không có nhà họ Kiều bọn ta nuôi cậu ta, cậu ta chỉ xứng ra đường làm ăn mày thôi!” Kiều Thanh Vũ nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ.  

             Lý Thiên Lạc cười lạnh hai tiếng, nói: “Lát nữa tôi sẽ khiến tên nhóc này xấu mặt, xem sau này cậu ta còn mặt mũi nào làm trò trước mặt tôi nữa!”  

             Kiều Thanh Vũ nghe thấy điều này hiển nhiên rất vui mừng, cô ta sớm đã không ưa gì Tề Đẳng Nhàn rồi, đã vậy cô ta còn từng cược thua phải quỳ xuống gọi anh là ba.  

             Bây giờ, đột nhiên có một nhân vật máu mặt như Lý Thiên Lạc tới tính sổ anh, cô ta ước gì có thể ngay lập tức vỗ tay tán thưởng!  

             Hôm nay ông Kiều mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ, như biểu thị cho sự hạnh phúc, ông ấy chào tất cả các khách quý và cảm ơn họ đã đến chung vui.  

             “Tại sao hai đứa lại ở đây? Chuyện ta bảo hai đứa giải quyết đã giải quyết xong chưa?” Sau khi Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn, ông Kiều hỏi với sắc màu mặt đen kịt.  

             “Ông ơi, mọi chuyện đã được giải quyết rồi ạ.” Kiều Thu Mộng mím môi và gật đầu: “Trịnh Quang Minh đã bị Hướng thị sa thải rồi ạ, chúng cháu đã lấy được dự án rồi ạ…”  

             Kiều Thanh Vũ lúc này đã đi tới, khinh thường nói: “Dự án? Chỉ sợ là lấy một dự án trị giá mấy trăm ngàn tệ đắp vào cho có lệ chứ gì?”  

             “Cũng phải, với năng lực ít ỏi của mày với thằng chồng vô dụng của mày, làm gì có thể mang về cho tập đoàn Kiều thị của nhà ta những dự án lớn nào được?”  

             “Ông nội, đây là cậu chủ Lý Thiên Lạc, người kế thừa Lý Gia Quyền nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải, hôm nay tới chúc thọ ông ấy ạ.”  

             Ông Kiều nghe vậy, sắc mặt liền tươi tỉnh hẳn ra, nhà họ Lý không phải là một gia tộc nhỏ, đặc biệt là ngành dược phẩm của nhà họ Lý, đó là một xí nghiệp lớn trị giá hàng tỷ tệ!  

             Kiều Thu Mộng định giải thích hai dự án mà cô ta nhận được với ông Kiều, nhưng ông Kiều quay lại phớt lờ cô ta, sau đó đến gặp Lý Thiên Lạc.  

             Tề Đẳng Nhàn bất giác lắc đầu, may mắn thay, địa vị của Kiều Quốc Đào trong nhà họ Kiều không thấp, nếu không Kiều Thu Mộng có thể đã bị tập đoàn Kiều thị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.  

             Kiều Thu Mộng yên lặng đặt món quà sinh nhật mà cô ta đã chuẩn bị xuống rồi bước sang một bên.  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu Kiều Thu Mộng có thể học cách tin tưởng thì tốt biết mấy, đừng nói đến việc tin tưởng bản thân, ít nhất cũng sẽ bớt lạnh lùng hơn.  

             “Không sao, khi nào tìm được thời cơ thích hợp, chia ra là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, tâm thái rất bình thản.  

             Trong bữa tiệc này, mọi người đã tập trung lại lần lượt chúc mừng ông Kiều.  

             Lý Thiên Lạc cười nói: “Ông Kiều, chỗ tôi còn một món quà lớn nữa!”  

             “Ồ? Cậu chủ Lý khách sáo quá…” Ông Kiều xoa xoa tay, mỉm cười nói.  

             "Công ty dược phẩm của Lý thị có một cái dự án mười triệu, sẵn sàng ký kết với tập đoàn Kiều thị, cháu dùng cái này tới để chúc mừng ông Kiều ạ!"  

             Ông Kiều mừng rỡ: "Cái kia…"  

             "Nhưng cháu có một điều kiện." Lý Thiên Lạc nói.  

             "Cậu chủ Lý cứ nói." Ông Kiều nói.  

             Lý Thiên Lạc liếc Kiều Thu Mộng một cái, lại quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một lần, sau đó mỉm cười: "Cháu đã cảm mến Kiều Thu Mộng Tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị từ lâu, nhưng mà, nghe nói bây giờ cô Kiều Thu Mộng đã gả cho người khác, trong lòng tiếc nuối vô cùng…"  

             "Cho nên, cháu muốn cùng với cô Kiều Thu Mộng uống một chén rượu giao bôi, để thoả mãn nội tâm tiếc nuối của mình."  

        "Uống xong chén rượu giao bôi, dự án mười triệu này, cháu sẽ chắp tay dâng tặng."  

             Lúc nói lời này, ánh mắt Lý Thiên Lạc lại dừng ở trên người Tề Đẳng Nhàn, ngoài cười nhưng trong không cười.  

             Lúc còn trên du thuyền, anh ta cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn, kết quả Tề Đẳng Nhàn trở về lại nói với Hoàng Tình Ca, vừa sờ vừa nhìn, đánh lên mặt của anh ta thật mạnh.  

             Anh ta cũng không phải là người tốt, bị đánh vào mặt, đương nhiên muốn tìm lại danh dự, hơn nữa phải trả lại gấp bội lần!  

             Vì thế, hôm nay anh ta xuất hiện ở tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Kiều.  

             Mọi người nghe nói như vậy, sau đó cũng không khỏi sững sờ, mọi người hai mặt nhìn nhau.  

             Đám người thân thích của Kiều gia, nhưng lại cười trên nỗi đau của người khác, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sau này hắn ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, hơn nữa nói không chừng, qua mấy ngày nữa, trên đầu lại mọc thêm mấy cái sừng…  

             Hắn ta là một tên giám ngục nhỏ, lấy cái gì mà so sánh với cậu chủ lớn Lý gia?  

             Kiều Thu Mộng nghe được những lời này của Lý Thiên Lạc, sau đó mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cô đột nhiên được sáng tỏ.  

             Chẳng qua, bản thân đang trở thành công cụ bị Lý Thiên Lạc lợi dụng mà thôi, mục đích là đánh lên mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             Trong nội tâm cô không khỏi có chút lửa giận, cái tên Tề Đẳng Nhàn này, không có chuyện gì thì đi chọc Lý Thiên Lạc làm gì…  

             Hôm qua, chính mình còn dặn dò hắn, đừng gây thêm phiền phức!  

             Khuôn mặt Kiều Quốc Đào cũng có chút đen lại, chuyện này nếu như xảy ra, danh tiếng của Kiều Thu Mộng khó nghe, mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn cũng không dễ nhìn.  

Advertisement
';
Advertisement