“Người của tôi chết trên địa bàn của các người, các người còn không cho tôi có quyền nổi giận hay sao?!”  

 

Aleksandrovich nghe thấy lời  Âu Mặc nói thì cười nhạo một tiếng, khinh thường hỏi.  

 

Kể cả cho dù  Âu Mặc có là một trong ba con ngựa đầu đàn của tập đoàn  n Đặc đi nữa thì ở trong mắt của anh ta chung quy lại cũng chỉ là một tên tiểu tốt không lên nổi mặt bàn mà thôi.  

 

Sắc mặt của  Âu Mặc trầm xuống, nói: “Người là do hắn ở trước mặt anh đánh chết, anh không mở to mắt ra mà xem còn tới tìm tôi gây phiền toái?!”  

 

Aleksandrovich ngạc nhiên nói: “Nhưng chung quy lại thì anh ta cũng chết ở trên địa bàn của các người, trách nhiệm này mấy người phải gánh!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng nhàn nhạt nói: “Sở dĩ tôi nổi lên xung đột với anh ta cũng là vì người phụ nữ này ở giữa khơi mào tranh chấp, cho nên dẫn theo cô ta quay về tập đoàn Vạn Thịnh từ từ nói chuyện vấn đề bồi thường đi.”  

  Advertisement

Chỉ dựa vào quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và Gusinsky thì Aleksandrovich cũng có thể coi lời hắn nói y như thánh chỉ.  

 

Anh ta lập tức vung tay lên nói: “Bắt lại, dẫn về rồi từ từ nói chuyện cho tốt!”  

 

Âu Mặc căm tức nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

 

Người của tập đoàn Vạn Thịnh bên này đông, hoả lực cũng mạnh, mà trong tay  Âu Mặc hiện giờ không có nhiều người như vậy, nếu thật sự muốn cứng đối cứng thì chỉ có một con đường chết mà thôi.  

 

Nhưng cũng ngay lúc này, một giọng nói truyền tới: “Aleksandrovich tiên sinh đúng là không nói đạo lý một chút nào cả nhỉ, rõ ràng nhìn thấy được người chết ở trong tay ai nhưng lại cố tình muốn kéo thủ hạ của tôi xuống nước sao?”  

 

Âu Mặc nghe thấy thanh âm đấy thì sắc mặt biến đổi, quay đầu lại cung cung kính kính gọi: “Chu tiên sinh!”  

 

Một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp cao khoảng chừng 1m7 đi tới, ông ta mặc một thân tây trang, để đầu trọc, trên mặt không thể hiện ra thần sắc dũng mãnh gì ngược lại khiến cho người ta có cảm giác rằng ông ta là một người rất dễ bắt nạt.  

 

Trần Ngư nói khẽ với Tề Đẳng Nhàn: “Ông ta chính là sếp lớn đứng sau tập đoàn  n Đặc, Chu Quang Vinh!”  

 

Trong nháy mắt Chu Quang Vinh đi vào kia Tề Đẳng Nhàn cũng chú ý tới, thậm chí hai mắt của hắn còn hơi nhướng lên.  

 

Người tên Chu Quang Vinh này thế mà có thể khiến hắn cảm giác được người này rất nguy hiểm!  

 

“Người đàn ông mập mạp này biết che giấu bản thân thất đấy, là một đại cao thủ, thậm chí còn phải lợi hại hơn vài phần so với Cha Si kia vừa bị mình đánh chết nhiều!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.  

 

Thường thường những người bề ngoài vẽ rồng vẽ phượng bày ra vẻ mặt hung ác thì trong nội tâm đều là một đám nhát gan sợ sệt.  

 

Còn người tàn nhẫn chân chính phần lớn đều sẽ ngụy trang bản thân mình, ngoài mặt hoà hoà khí khí, thậm chí nhìn qua còn có chút dễ bắt nạt.  

 

Cũng giống như Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cảm thấy xã hội đen chân chính không phải là mấy tên ngốc cả ngày treo dao bên cổ lắc lư khắp phố mà là những người nhìn qua rất nho nhã, thường hay mặc trang phục thời Đường, trong tay còn cầm theo chuỗi Phật châu thường xuyên gảy.  

Chu Quang Vinh này rõ ràng chính là chân nhân bất lộ tướng, nếu ai dám xem thường ông ta thì khẳng định sẽ phải ăn một trận mệt to.  

 

 

Aleksandrovich nhìn thấy Chu Quang Vinh tới thì trong mắt hiện lên nét kiêng kị, nói: “Hoá ra là sếp Chu, ha ha ha….Không nghĩ tới sếp Chu lại nhàn hạ như vậy, thế mà lại xuất hiện ở đây. Không phải tôi nghe nói sếp Chu tới thành phố Hương Sơn của Hoa quốc bàn chuyện làm ăn sao?”  

 

 

chu quang minh cười nói: “Hình như Aleksandrovich tiên sinh rất để ý tới hành tung của tôi thì phải? Tôi đi đâu mà anh biết rất rõ đấy!”  

 

 

“Chu tiên sinh, người của tôi chết ở chỗ này của ông, còn có lời nào khác để nói sao?” Aleksandrovich cao giọng hỏi.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement