Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Một màn này trực tiếp khiến mọi người ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm!  

             Chị Tĩnh vậy mà lại ngồi xuống ở trên đùi người đàn ông này?  

             Người đàn ông này rốt cuộc là ai?  

             “Tiểu Tĩnh, còn không mau mời rượu nhị đương gia đi?!” Diệp Phong có chút không thoải mái nhắc nhở một câu.  

             Trương Tĩnh phục hồi tinh thần, vội vàng cầm chai rượu tới rót rượu cho Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “nhị đương gia, lần trước đã đắc tội với cậu nhiều, không nghĩ tới cậu có thể tới thăm quán bar của chúng tôi thêm lần nữa, thật là vinh hạnh!”  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Không sao, tôi đã uống rồi, không muốn uống nữa.”  

             Trương Tĩnh cũng không ngại, tự mình cầm chai rót đầy ba ly rượu uống cạn, mặt đẹp đều nổi lên một tầng ráng hồng, nói: “Nếu nhị đương gia không muốn uống thì thôi, tôi đây đành kính trước ngài!”  

             Nói xong cô ta quay đầu đưa ly cho Trương Nhu, rót đầy ba ly khác, nói: “tiểu nhu, mời nhị đương gia ba ly.”  

             Trương Nhu cực kỳ chấn kinh, người này có địa vị gì vậy? Có thể khiến chị gái của mình tự mời rượu? Hơn nữa hình như còn có quan hệ không tồi với anh rể nữa?  

             Trương Nhu không dám nói nhiều, bưng ly rượu lên uống cạn ba ly, ngược lại không nói thêm gì.  

             Nhìn một màn trước mắt này khiến mọi người như bị sét đánh, một đám mãi không hồi thần được.  

             “Rượu hôm nay mọi người uống thoải mái, tôi nể mặt mũi của nhị đương gia, sẽ miễn hoá đơn cho mọi người.” Trương Tĩnh lại cười nhạt nói thêm một câu.  

             Giờ phút này, trên mặt Tạ Cương miễn bàn có bao nhiêu xuất sắc, một chút khiếp sợ, một chút sợ hãi, một chút đờ đẫn, thay đổi chóng mặt như đang diễn kịch.  

             Diệp Phong lúc này mới cười với mọi người, nói: “Cảm ơn các vị cho tiểu tĩnh nhà tôi mặt mũi như vậy, đến quán bar này uống rượu. Tới, Diệp Phong tôi ở chỗ này, cùng mọi người uống một ly!”  

             “Diệp Phong? Ngài chính là Diệp Phong tiên sinh sao! Mẹ ơi….”  

             “Diệp Phong tiên sinh là bạn bè với Tề Đẳng Nhàn? Chủ động tìm chúng ta uống rượu….Còn miễn phí hoá đơn cho chúng ta?”  

             “Này này này….Thật không thể tin được!”  

             Mọi người đều một trận khiếp sợ, sau đó sôi nổi bưng ly rượu lên, thật cẩn thận bồi Diệp Phong uống xong một ly.  

             Tạ Cương đều sắp khóc rồi, vừa rồi vẫn luôn ra vẻ, thậm chí còn nói muốn giới thiệu Diệp Phong cho bọn họ quen biết, kết quả Diệp Phong lại ngồi ở ngay đây, hơn nữa còn nịnh bợ Tề Đẳng Nhàn!  

             “Diệp Diệp Diệp Diệp….diệp tiên sinh, tôi mời ngài một ly!” Tạ Cương bưng ly rượu lên nơm nớp lo sợ nói.  

             “Thôi đừng, nhị đương gia còn đang ở đây, cậu ấy không uống, tôi dám tiếp rượu anh mời sao?” Diệp Phong lắc lắc đầu, duỗi tay chỉ Tề Đẳng Nhàn.  

             Trương Nhu nhìn một này thì cực kỳ khó hiểu, không biết người anh rể đỉnh thiên lập địa ở trong mắt này sao lại sợ hãi Tề Đẳng Nhàn nhìn vô hại như vậy.  

             Tươi cười trên mặt Tạ Cương cứng đờ, căng da đầu nở nụ cười với Tề Đẳng Nhàn: “tề tiên sinh, vừa rồi tôi miệng thối đã đắc tội ngài, tôi xin mời ngài một ly!”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: “Tôi đã uống đủ rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, tâm ý tôi nhận là được.”  

             “Ách, là….” Tạ Cương không dám nói nhiều.  

             Ngay cả Diệp Phong cũng phải tôn kính như vậy với Tề Đẳng Nhàn, vậy Tề Đẳng Nhàn không phải là nhân vật nhỏ mà nh ta có thể đắc tội nổi.  

             Ngẫm lại những biểu hiện vô tri ngu xuẩn của mình lúc nãy, hiện giờ tựa như một cái tát vô hình hung hăng vả lại trên mặt mình!  

             Vô thanh vô tức, nhưng mặt thật sự rất là đau mà!  

             Tạ Cương cúi đầu thật thấp xuống, khả năng cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu dậy nổi ở trước mặt Hoàng Tình Ca nữa.  

             “Cô Hoàng, tôi không uống nữa, đi trước đây, cảm ơn vì đã chiêu đãi.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy sửa sang lại vạt áo một chút, cười đi ra ngoài.  

             Hoàng Tình Ca cũng đứng dậy, nói: “Tôi cũng thấy không khác nhau lắm, tôi và anh cùng nhau đi thôi.”  

             Diệp Phong và Trương Tĩnh lẫn Trương Nhu cuống quýt đứng dậy đưa tiễn, miễn phải chậm trễ.  

             Đám người Tạ Cương ngồi yên tại chỗ, trên mặt đầy xấu hổ và hoảng sợ.  

             “Cái tên bán bảo hiểm này sao có thể có địa vị lớn như vậy….” Tạ Cương dở khóc dở cười, phát hiện tay và chân của mình đều có chút nhũn ra.  

             Sau khi tiễn Hoàng Tình Ca và Tề Đẳng Nhàn ra khỏi cửa quán bar rồi, Diệp Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng tiễn được vị ma vương này đi rồi, ở chung với hắn đúng là khiến người ta phải nơm nớp lo sợ mà!  

             “Anh rể, người đó là ai vậy? Sao em cảm thấy anh rất sợ hắn thế?” Trương Nhu không nhịn được hỏi.  

             “Sợ? Rõ ràng là lão tử sợ đến muốn chết đi được!” Diệp Phong nhịn không được trợn trắng mắt: “Về sau nếu hắn lại tới quán bar thì đều miễn phí hoá đơn cho hắn. tiểu nhu em cũng đừng đắc tội hắn, người này không phải là người mà chúng ta có thể chọc vào được!”  

             Nói xong lời này, Diệp Phong ôm Trương Tĩnh cùng nhau rời đi.  

             Trong lòng Trương Nhu nhịn không được có chút tò mò, anh rể Diệp Phong nhà mình đã quý vì là khách mời đặc biệt của chi nhánh long môn rồi, người như nào mà ngay cả anh ta cũng không thể trêu vào vậy?  

             “Có muốn thử xem có bắt được hắn hay không đây?” Trong lòng Trương Nhu ngo ngoe rục rịch xúc động soi gương một chút.  

             Dáng người không hề kém cạnh người phụ nữ tên Hoàng Tình Ca kia tý nào, khuôn mặt nhiều nhất kém nửa phần mà thôi, nhưng được cái thắng cô ta ở điểm là một người phụ nữ thành thục quyến rũ vũ mị, đây là thứ mà tiểu thư khuê các như Hoàng Tình Ca không hề có.  

             bên kia, Hoàng Tình Ca đang nghĩ muốn lái xe nhưng lại bị Tề Đẳng Nhàn khuyên can.  

             “Uống rượu không thể lái xe, cô muốn vào ngục giam ngồi xổm sao? Nhưng tôi không muốn làm quản giáo của cô.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, cướp chìa khoá của cô nàng lại.  

             “Tôi cũng không uống nhiều, ít gì vẫn có chút thanh tỉnh.” Hoàng Tình Ca nói.  

             “Đây là vấn đề về nguyên tắc.” Tề Đẳng Nhàn nói, đưa chìa khoá cho cô ta nhưng lại không cho cô ta lên xe: “Chúng ta gọi xe là được rồi, xe của cô để ở đây, sáng mai cô qua lái trở về là được.”  

             Hoàng Tình Ca cảm thấy cũng đúng, ở ven đường bắt một chiếc xe để Tề Đẳng Nhàn đưa cô ta trở về.  

             Tề Đẳng Nhàn vốn định nói chính mình uống hơi nhiều muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng lời đến bên miệng rồi vẫn lại nuốt xuống.  

             Người phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình kia vẫn luôn chê mình EQ thấp, cần phải bồi dưỡng thêm. Để miễn cho suốt ngày bị cô ta lấy ra chế nhạo nên hắn cũng theo Hoàng Tình Ca lên xe đi.  

             “Hôm nay thật ngại quá, gây ra nhiều chuyện không vui như vậy, lần sau nhất định sẽ chỉ có hai chúng ta mà thôi.” Hoàng Tình Ca mỉm cười, duỗi tay ra, tự nhiên dựa vào cánh tay Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn muốn rút tay ra nhưng cảm thấy bị cô ta kéo còn rất thoải mái, nên đơn giản mặc kệ, nói: “Được, lần sau hai chúng ta ăn cơm riêng.”  

             Hoàng Tình Ca nói: “Không thể xem phim, uống đồ uống lạnh, đi công viên giải trí, ăn cơm trong một tối luôn sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn ha ha cười, cảm thấy Hoàng Tình Ca nói chuyện khá thú vị, hai người cứ ngồi ở phía sau nói chuyện như vậy, bất giác cũng đã tới trước cửa nhà cô nàng.  

             “Sư phụ, phiền anh chờ một chút.” Tề Đẳng Nhàn đưa Hoàng Tình Ca xuống xe, để tài xế chờ một lát.  

             Hoàng Tình Ca mỉm cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, tuy là nhìn thẳng nhưng lại không hề có tý nào gọi là thẹn thùng cả, cứ tự nhiên hào phóng như vậy.  

             “Cảm ơn anh đã cứu tôi, cũng cảm ơn anh đã đưa tôi về!” Hoàng Tình Ca mỉm cười nói, phất phất tay, sau đó xoay người rời đi.  

             Tề Đẳng Nhàn trở lại trên xe, sư phụ taxi kia kinh ngạc hỏi hắn: “Cậu thật sự đã trở lại rồi sao?!”  

             “Chứ không thì sao?” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.  

             “Tới nhà cô ấy ngủ chứ sao!” Vị sư phụ khiếp sợ nói, tựa như thấy được quái thú vậy.  

             “???” Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên đầy mặt nhìn sư phụ, không hiểu gì cả.  

             Sư phụ mắng: “Người anh em này, EQ của cậu so với tôi còn thấp hơn nữa, sao có thể ở được trong loại địa phương như sơn trang Vân Đỉnh vậy?”  

             Tề Đẳng Nhàn có chút bực bội, không nghĩ tới một người lái xe taxi cũng chê hắn EQ thấp.  

             Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn nằm yên ở trong nhà, trong lòng vẫn còn nhớ tới lời vị sư phụ lái xe nói, có chút căm giận bất bình, mình cũng đã đưa Hoàng Tình Ca về nhà rồi mà vẫn bị chê EQ thấp là thế nào?  

             Đến buổi chiều Lý Vân Uyển gọi điện thoại tới bảo Tề Đẳng Nhàn ra khỏi nhà, hẹn địa điểm gặp mặt.  

             Tề Đẳng Nhàn nghĩ đến cái hôn vào buổi tối hôm đó thì trong lòng tức khắc nóng lên, vốn định nằm yên một ngày nghỉ ngơi cho tốt cũng ném lên chín tầng mây.  

             Ở lối vào của trung tâm thương mại, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Lý Vân Uyển đang

Advertisement
';
Advertisement