Bệnh của Kiều lão gia tử là do tà khí nhập thể, Tề Đẳng Nhàn giải thích đơn giản cho Tôn Thanh Huyền một lúc, sau đó tiện tay lật xem mấy thứ tùy thân mà kiều lão gia tử đeo, rồi tháo xuống một chuỗi hạt châu trên cổ tay ông ta xuống.  

             “Hạt châu này dùng đầu lâu người mài dũa mà thành lại bị mấy người xem thành phật châu. Vật này bản thân vốn chứa sát khí nghiêm trọng, lại đeo mỗi ngày nên mới dẫn tới tình huống như hiện tại.” Tề Đẳng Nhàn nói, trực tiếp ném chuỗi hạt qua một bên.  

             Tôn Thanh Huyền nhịn không được hỏi: “Dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng đây là do tà khí nhập thể?”  

             “Đơn giản, chỉ là khí tức mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             Hắn vừa giải thích vừa xoa bóp lưng giúp kiều lão gia tử, chưa tới mười phút kiều lão gia tử phun ra một ngụm máu đen, cả người cũng theo đó mà tỉnh lại.  

             Những người vây xem nhìn thấy đều cảm thán thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn lợi hại.  

             Sắc mặt của mấy người Kiều gia lại vi diệu xấu hổ, một đám toàn bộ biến thành người câm không nói được một câu, chờ sau khi lão gia tử tỉnh lại thì vội vàng nói lời cảm tạ rồi mang người rời đi.  

             Chỉ có Kiều Thu Mộng nán lại.  

             “Thật xin lỗi vì lúc trước hiểu lầm anh, không tin tưởng anh.” Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn thở dài, ngữ khí chân thành nói xin lỗi.  

             “Không sao cả, dù gì cũng chẳng phải lần một lần hai.” Tề Đẳng Nhàn cười cười không sao cả đáp.  

             Kiều Thu Mộng bị câu này của Tề Đẳng Nhàn làm cho sửng sốt, sau đó nhịn không được có chút tức giận nói: “Tề Đẳng Nhàn, mặc dù anh có chút bản lĩnh thật đấy, nhưng cũng đừng có mà cậy tài khinh người!”  

             “Xã hội này phải có tiền có quyền mới có thể có chỗ chạm chân!”  

             “Kỹ năng này kia cùng lắm cũng chỉ có thể dùng để phòng thân chứ chẳng thể dựa vào.”  

             “Nếu anh cho rằng có thể dựa vào đó mà khiến tôi hồi tâm chuyển ý thì không khỏi quá coi thường Kiều Thu Mộng tôi rồi?!”  

             Nói xong lời này thì cô ta hung hăng quay người, tức giận tới mức mặt đỏ bừng.  

             Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Được rồi, không cần phải tức giận, tôi biết cô không vừa mắt tôi. Nhưng chúng ta ít nhiều gì cũng từng là bạn tốt lúc nhỏ!”  

             “Hiện tại thái độ đối với tôi như vậy của cô chẳng qua là vì chú Kiều không để ý tới ý kiến của cô mà ép cô kết hôn với tôi mà thôi.”  

             “Tôi cũng đã dần dần thấy rõ tôi muốn gì, muốn làm gì rồi, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với chú Kiều.”  

             “Hy vọng đến lúc đó mọi người vẫn có thể làm bạn bè.”  

             Kiều Thu Mộng nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trong lòng hơi hoang mang đến mức có chút khó chịu, thậm chí còn có cảm giác buồn bã mất mác.  

             “Muốn nói lý hôn cũng phải do tôi mở miệng trước!” Kiều Thu Mộng hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu cao ngạo rời đi.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng dáng của cô ta thì có chút bất đắc dĩ cười khổ.  

             Hắn ăn một bữa cơm với đám Tôn Thanh Huyền và Hoàng Văn Lãng, sau đó thì nhận được điện thoại của Hướng Đông Tinh gọi tới.  

             Hướng Đông Tinh nói: “Ngày mai tôi muốn mượn căn biệt thự kia của anh một chút, mở một buổi tiệc nhỏ.”  

             “Có thể, dù sao cũng đã đồng ý với cô rồi, cô dùng để làm gì tôi cũng không ý kiến. Nhưng sau khi dùng xong thì phải thu dọn sạch sẽ lại cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             “Đương nhiên.” Hướng Đông Tinh nói.  

             ‘Vân ĐỈnh Thiên Cung’ của sơn trang Vân Đỉnh không thể nghi ngờ gì chính là một vũ khí sắc bén, dù sao cũng là căn biệt thự hoành tráng nhất của Trung Hải, hơn nữa còn có quan hệ với Sở Vô Đạo.  

             Hướng Đông Tinh mượn căn biệt thự này tổ chức một buổi party nhỏ không nghi ngờ gì sẽ khiến Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết sinh ra liên tưởng khác, đặc biệt là Từ Ngạo Tuyết, dù sao cô ta cũng từ miệng của Long Á Nam biết được rằng căn biệt thự này là của Sở Vô Đạo.  

             Đến lúc đó sẽ không tránh khỏi liên tưởng tới việc Hướng Đông Tinh có quan hệ gì đó với Sở Vô Đạo, người nọ liệu có nhúng tay can thiệp vào đấu tranh thương nghiệp giữa bọn họ hay không?  

             Hướng Đông Tinh muốn mời tất cả doanh nhân lớn lớn bé bé và nhóm nhân vật nổi tiếng ở Trung Hải tới dự bữa tiệc này, một khi vũ khí sắc bén mang tên ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ này ra tay thì tất nhiên phải thu về lợi ích lớn nhất mới được!  

             Hiện tại tập đoàn Hướng thị chính là đang không được xem trọng.  

             Tập đoàn Hổ Môn có thế lực long môn làm chỗ dựa, thực lực không tầm thường; tập đoàn Từ thị lại có bối cảnh đến từ Đế Đô, lần này còn do đích thân Từ Ngạo Tuyết ‘ngự giá thân chinh’ đến.  

             Đối mặt với hai người này ở trong mắt của mọi người thì phần thắng của tập đoàn Hướng thị là cực kỳ nhỏ.  

             Buổi chiều, Tề Đẳng Nhàn bị Kiều Quốc Đào gọi tới ăn cơm chiều.  

             TV mở phát ra tin tức trong tỉnh Đông Hải.  

             “Tỉnh đông hải đưa tin mới nhất, tỉnh trưởng Dương tiên sinh tổ chức hội đàm các lãnh đạo trong tỉnh, cũng chứng thực phát triển hạng mục đặc khu thương mại.”  

             “Hạng mục này triển khai ở Trung Hải, tỉnh trưởng Dương chờ lãnh đạo thành phố Trung Hải quy hoạch lại khu đất thung lũng giết người phát triển thành đặc khu trung tâm thương nghiệp, ít ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức khởi công!”  

             “Tỉnh trưởng Dương bày tỏ đặc khu thương nghiệp sẽ là trọng tâm trong vòng năm năm tới của tỉnh đông hải chúng ta….”  

             Bản thảo tin tức người chủ trì hữu lực leng keng nói vốn dĩ mọi người đều không để ý tới, nhưng dần dần biểu tình trên mặt đều đọng lại.  

             Kiều Quốc Đào khiếp sợ vô cùng nói: “Thật hay giả? Thung lũng giết người sẽ trở thành quy hoạch trọng điểm của tỉnh?!”  

             Bàng Tú Vân càng phát điên lên kinh hô: “Không phải lúc trước chúng ta có mấy trăm mẫu đất sao? Những mẫu đất đó đâu?”  

             “Mẹ, những mẫu đất đó đều đã bán đi….Toàn bộ đều bán hết cho tập đoàn Hướng thị rồi! Mẹ quên rồi sao?” Sắc mặt Kiều Thu Mộng có chút trắng bệch nhấp môi nói.  

             Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ chấn định tự nhiên, tin tức này hắn đã sớm biết được từ trong miệng của Hoàng Văn Lãng rồi.  

             Chẳng qua đến hiện tại mới công khai tin tức này mà thô, hiển nhiên là miếng đất đó đã phân phối xong lợi ích trần ai lạc định rồi.  

             Kiều Thu Mộng nói xong lời này thì quay đầu phức tạp nhìn Tề Đẳng Nhàn, khó chịu nói không nên lời….  

             Lúc trước Tề Đẳng Nhàn cường điệu không chỉ một lần rằng miếng đất thung lũng giết người kia sẽ là trọng khu trong tương lai, nhưng mà không một ai để lời nói của hắn ở trong lòng.  

             Hiện giờ tin tức đưa tin nhưng mà đã thuộc về người khác.  

             “Tề Đẳng Nhàn, con rể tốt, cậu có thể tới tìm Hướng tổng mang đất về được không? Chúng ta thu hồi gấp đôi cũng được!” Bàng Tú Vân cười ha hả với Tề Đẳng Nhàn. hy vọng hắn có thể giúp đỡ.  

             “Dì Bàng….Chuyện này không dễ làm đâu! Dì cảm thấy Hướng tổng sẽ thả về sao?” Tề Đẳng Nhàn cười khổ nói.  

             Sắc mặt Bàng Tú Vân biến đổi, cả giận nói: “Cậu là cái đồ phế vật, ngay cả việc nhỏ như này cũng không làm được sao? Tôi thấy chính là do cậu hợp tác với Hướng Đông Tinh lừa tiền của Kiều gia chúng ta thì có!”  

             Sắc mặt Kiều Quốc Đào không vui vẫy vẫy tay, nói: “Lúc trước Đẳng Nhàn đã nói qua khối đất này sẽ đáng giá nhưng mọi người đều không tin tưởng, bao gồm cả tôi với bà ở trong đó, hiện tại còn nói cái gì?”  

             Kiều Thu Mộng cũng thở dài: “Mẹ, khối đất này khẳng định là không thể trở về được nữa, chẳng sợ bình thường Tề Đẳng Nhàn có quan hệ tốt với Hướng tổng như nào đi chăng nữa thì Hướng tổng cũng sẽ không gật đầu đâu.”  

             “Vậy nghĩ cách đạt thành hợp tác với tập đoàn Hướng thị, bắt được một tấm vé vào cửa phân chia khối đất này, đây chính là cơ hội tốt, trăm triệu không thể bỏ lỡ!” Bàng Tú Vân gấp đến mức vò đầu bứt tai.  

             Trong lòng bà ta hối hận không thôi, nếu biết trước vậy thì đã nghe theo Tề Đẳng Nhàn rồi, tuỳ tiện giữ lại trong tay mấy chục mẫu cũng được, hiện tại cũng có thể phất lên rất nhanh đó!  

             Tròng mắt Bàng Tú Vân chuyển động nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng rồi, không phải lúc trước cậu thu mua đất trong tay nhóm thân thích sao? Tổng cộng cũng phải hai trăm mẫu đi?”  

             “Đúng rồi, cũng đều cho Hướng tổng toàn bộ rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             “Cậu….Cậu cậu cậu….Cậu là cái đồ phế vật không có tiền đồ! Cậu biết rõ miếng đất kia sẽ rất đáng giá, vậy mà còn chắp tay nhường cho người ngoài?” Bàng Tú Vân tức đến mức muốn hộc máu.  

             Kiều Quốc Đào lại hung hăng vỗ xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tú Vân, miếng đất kia là của Đẳng Nhàn, nó muốn xử lý thế nào là việc của nó, bà không cần phải xen vào!”  

             “Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh*.”  

             Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh: nó được hiểu nôm na với câu ‘May thì được, không thì là số phận’.  

             “Nếu chúng ta đã không có mệnh phát tài này thì 

Advertisement
';
Advertisement